Icon Collap
...
Trang chủ / Tình chỉ đẹp khi còn dang dở

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở

Trong cuộc sống, tình yêu là một khát vọng mà ai ai cũng đã từng đụng chạm đến nó và mong ước đạt tới một tình yêu vĩnh cửu. Hương vị của tình yêu luôn làm say đắm lòng con người. Trải qua tuổi ấu thơ, tôi bước vào tuổi thành niên với một sự chớm nở của tình yêu đầu đời. Tôi lao mình về phía tình yêu với một khát vọng đạt tới một tình yêu tuyệt đối, một tình yêu bất diệt.

Tôi đã từng bị say đắm giữa tình yêu con người – Thiên Chúa, nhưng tôi chưa đạt được tình yêu mà tôi đang đi tìm kiếm. Người ta thường nói: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Đúng vậy, cái “dang dở” làm cho người ta cứ lưu luyến mãi. Tôi trải qua cái dang dở của tình yêu đầu với con người và cả cái dang dở với tình yêu Thiên Chúa qua 2 dòng tu mà tôi đã từng sống. Sự “dang dở” ấy làm cõi lòng tôi thêm khắc khoải đi tìm kiếm tình yêu đích thực của cuộc đời mình.

Tất cả những hình ảnh đó đã in đậm trong tâm trí của tôi. Tuy đã được giải thoát về mặt tâm lý sau những đổ vỡ đã xảy ra, nhưng những ngày sống tiếp theo của tôi, những hình ảnh cũ vẫn cứ dội về và điều khiển tôi trong vô thức mà tôi khó có thể kiểm soát được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn điều đó sẽ tạo ra những khó khăn cho tôi trong một dòng tu mới.

 Sau đây tôi xin chia sẻ cảm nghiệm của tôi về những gì tôi đã trải qua trong hai dòng tu làm ảnh hường sâu sắc đến tôi và tôi sẽ phải đối mặt với nó trong những chặng đường tiếp theo.

 Mối tình đầu của tôi là một mối tình khá sâu đậm. Qua mối tình này tôi cảm nếm được một chút gọi là “tình yêu”. Một mối tình có nhiều trắc trở, để lại một vết thương trong lòng tôi khá sâu. Đây là sự đổ vỡ đầu tiên của tôi khi bước vào đời tu. Tôi nhận thức được rằng tình yêu con người rất dễ thay đổi, chỉ có tình yêu đích thực nơi Thiên Chúa là không thay đổi, và tôi quyết định bỏ lại tất cả để đi tìm kiếm tình yêu ấy.

Tôi bước vào dòng Phaolo với một sự bỡ ngỡ do chưa hiểu biết nhiều về đời tu. Ở đây tôi được các Sơ đào tạo và uốn nắn theo tinh thần của hội dòng. Tôi rất thích nề nếp sống nơi đây. Một dòng tu hoạt động có bề dày về lịch sử, có một phương pháp đào tạo rất khoa học đã tạo trong tôi một ấn tượng sâu về nhà dòng. Thời gian đào tạo, huyến luyện ở dòng Phaolo rất kỹ càng và trưởng thành. Các Sơ trong ban huấn luyện là những người có kinh nghiệm, có học vấn cao. Chương trình đào tạo rất bài bản, dành nhiều thời gian cho ứng sinh học hỏi. Có nhiều cha giáo đến dạy học nên được học những kiến thức rất tốt. Các sinh hoạt, công việc đều đòi hỏi một sự trưởng thành, ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ. Nhân bản luôn là điều đặt lên trên hết, từ việc đi đứng, nói năng, ăn uống,.. đều được uốn nắn rất kỹ. Tất cả những hình ảnh, nếp sống đó đã đi sâu vào trong tâm trí của tôi. Tuy tôi chỉ sống trong nhà dòng hai năm nhưng tất cả những cái đó đã ảnh hưởng khá lớn đến tôi. Phải rời bỏ nhà dòng tôi rất buồn và rất nhớ nơi đó.

 Khi chuyển sang sống trong một dòng khác là Đan Viện Thánh Clara, dẫu rằng tôi xác tín được Chúa không muốn tôi ở dòng Thánh Phaolo, nhưng thỉnh thoảng hình ảnh trong dòng Phaolo vẫn hiện lên trong đầu tôi một chút. Tôi cố gắng để hòa nhịp với đời sống chiêm niệm ở Đan Viện Thánh Clara. Và theo thời gian, môi trường trong Đan viện đã cuốn hút tôi bởi sự thanh vắng nhẹ nhàng của nơi này.

 Đan viện Clara là một Đan viện có từ rất lâu, đời sống tâm linh của các Sơ rất sâu sắc. Môi trường nơi Đan viện mát mẻ, nhẹ nhàng và hài hòa làm cho con người dễ cầu nguyện. Đời sống luôn hướng về tinh thần của Thánh Clara là khiêm nhường, đơn sơ, nghèo khó và âm thầm hy sinh cầu nguyện. Cách thức đào tạo ở nơi đây đi sâu vào đời sống nội tâm, tình chị em trong cộng đoàn gắn bó mật thiết với nhau trong tình gia đình của Đan viện. Giờ giấc sinh hoạt, làm việc, cầu nguyện rất nề nếp và ổn định, không bị xáo trộn, ồn ào bởi những tác động ở ngoài đời. Ở nơi đây có nhiều giờ để cầu nguyện và được học nhiều về Thiên Chúa, đồng thời cũng có các cha Dòng Phanxico luôn sát kề và đồng hành với Đan viện. Tất cả nhịp sống nơi đây làm cho tôi trở nên yêu mến đời sống chiêm niệm và muốn sống trọn vẹn ở nơi này. Tinh thần sống của Thánh Clara đã ăn sâu vào trong lòng tôi nên khi phải rời xa Đan viện tôi rất nhớ cộng đoàn, rất nhớ các chị trong Đan viện và đời sống nơi đó. Chỉ cần có ai đó nói chuyện về tin tức trong Đan viện Clara là những ký ức về nơi này lại hiện lên trong tôi và tôi lại háo hức, lắng nghe và nói thao thao bất tuyệt về những kỉ niệm ngày xưa.

 Tất cả những gì tôi đã từng trải qua nơi hai dòng tu đã để lại một dấu ấn sâu nặng khó có thể quên được. Nhưng để nó không trở thành vật cản đeo bám tôi trong những chặng đường tiếp theo, tôi phải ý thức rõ sự mặc cảm về một quá khứ thất bại, cùng với điểm yếu của bản thân tôi và sự nuối tiếc về dòng tu cũ sẽ là một khó khăn lớn đối với tôi. Tuy không cố ý gợi nhớ đến dòng cũ để so sánh với nơi tôi đang sống hiện tại, nhưng vì nếp sống cũ nó đã thấm nhập trong tôi nên nó sẽ dễ trở thành những trung tâm điều khiển tôi, tạo cho tôi khó khăn từ phía bản thân và cả phía cộng đoàn đem lại. Sự so sánh giữa dòng tu cũ và dòng tu mới sẽ làm cho người khác bị khó chịu và mất đi những thiện cảm về nhau trong đời sống cộng đoàn.

 Một khó khăn nữa có thể xảy ra với tôi đó là từ phía người hướng dẫn. Tôi đã được cha linh hướng giúp và dạy học trong một thời gian khá dài. Vì vậy khi bước vào một dòng tu mới, tôi sẽ dể nảy sinh sự so sánh giữa cha hướng dẫn và người hướng dẫn trong nhà dòng. Hơn nữa, khi biết rõ tôi đã được đào luyện khá kỹ như vậy thì cộng đoàn sẽ có những thử thách lớn cho riêng tôi. Những gì tôi đã được học nơi cha linh hướng sẽ dễ tạo cho tôi một sự kiêu ngạo với các chị em và dễ chán nản khi người hướng dẫn trong cộng đoàn không có nhiều kinh nghiệm sâu sắc để giúp tôi. Đây là điều đã xảy ra khi tôi sống trong Đan viện Clara và tạo ra khó khăn cho tôi trong cộng đoàn. Khi bị gãy đổ trong đời tu tôi mới nhận ra được điều này cũng đã điều khiển tôi và tạo thêm cho tôi một khó khăn nữa trong đời sống chung.

 Nhìn lại chặng đường tôi đã đi qua, nó để lại nhiều ấn tượng đẹp và cũng để lại một vết thương trong lòng tôi. Tôi đang bước đi còn dang dở thì phải khép lại con đường đó. Hai dòng tu đó vẫn còn để lại trong tôi một sự lưu luyến, vấn vương bởi tôi yêu mến nơi đó. Vậy, tôi phải làm gì để có thể bước vào một dòng mới?

Trước hết, những gì tôi đã đi qua không phải là cái đích điểm cuối cùng Chúa muốn nơi tôi. Đấy chỉ là những chặng đường Chúa đang dẫn tôi đi. Tôi nhận ra được rằng Chúa không muốn tôi ở đó. Đây là điều tôi phải xác tín rõ ràng, dứt khoát. Vì nếu Chúa muốn thì những nơi đó đã là bến đậu của tôi. Do vậy, tôi phải đoạt tuyệt với những quyến luyến của quá khứ mà hướng tới nơi Chúa muốn tôi sẽ đến.

Thứ đến, tôi luôn phải ý thức và canh chừng những ký ức hoài niềm cũ cách cẩn thận. Mỗi khi những ký ức đó trỗi dậy, thì tôi sẽ cố gắng kiểm soát được những lời nói, những cử chỉ của mình, để không bị ký ức điều khiển, làm tôi bị phân tán trong dòng tu mới. Quả là một thách đố không dễ vượt qua, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Vì chúng đã trở thành một phần trong con người tôi và dĩ nhiên đang điều khiển tôi, nhất là những khi tôi bị căng thẳng hay gặp khó khăn.

Sau cùng, hằng ngày tôi sẽ phải tập luyện kiên trì với những bài tập cụ thể, để vượt thắng những mặc cảm do những thất bại cũ gây nên và thường hay ám ảnh. Tôi sẽ cố gắng tập luyện để hướng trọn về nơi mình đang sống. Luôn tập trung để hoàn thành tốt công việc hằng ngày, và miệng đọc lời vắn tắt: “Đây là nơi Chúa muốn con ở, xin cho con hướng về nơi này”. Đồng thời, tôi phải coi người hướng dẫn trong cộng đoàn là người Chúa gửi đến để uốn nắn và rèn luyện tôi. Vì vậy, tôi phải ý thức điều này để luôn vâng phục người hướng dẫn trong cộng đoàn một cách vui vẻ trong mọi hoàn cảnh.

 Lạy Chúa, Ngài đã đặt vào trong tâm hồn con lòng khao khát đi kiếm tìm Chúa, và lòng con cứ khắc khoải đi tìm kiếm. Trải qua nhiều đổ vỡ trong cuộc đời nhưng lòng con vẫn đang hướng về Chúa. Nhờ ơn Chúa giúp, con đã tìm ra được những bài học sau những đổ vỡ đó. Phía trước con là cả một chặng đường đầy chông gai mà con phải đối mặt. Con rất cần ơn Chúa để giúp con vượt qua được những chặng đường đầy khó khăn thử thách đó, để con có thể đi đến được cái đích mà con đang khao khát đạt tới. Xin Chúa đốt nóng lên ngọn lửa yêu mến trong lòng con, và đồng hành với con để con được bền đỗ đến cùng trong ơn gọi tận hiến. Amen

 Tuần Thánh, Hà Nội 2017,

Therese Thái Bình

Bình luận