Icon Collap
...
Trang chủ / Điều kì diệu phía sau đôi tai “Điếc”…

Điều kì diệu phía sau đôi tai “Điếc”…

“Tất cả là hồng ân”

Mẹ ơi !

Con nhìn sâu vào ánh mắt của Mẹ, quá khứ lại quay về trong dòng kí ức của con. Con cố gắng cảm nhận sự đụng chạm đó qua cơ thể và tâm hồn con.

…Quá khứ…

Đó là một tấm rèm che đậy những tổn thương trong cuộc đời con.
Đó là hình ảnh một cô bé lúc nào cũng trốn trong một góc tối và khóc một mình.
Đó là nỗi buồn, niềm đau và là sự tuyệt vọng.

Con cứ ngỡ rằng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, nhưng dường như nó vẫn in và hằn sâu trong tâm hồn con.
Đó là kí ức, là sự ám ảnh, là những câu nói :  “Tránh ra ; con này hôi lắm đừng chơi với nó ; cha mẹ sống sao mà con lại bị vậy chứ ; tai gì mà thối hơn cả chuồng bò luôn”,…Mẹ ơi ! Con sợ khi phải đối diện với những khoảnh khắc đó. Con cũng chẳng biết rằng con bị bệnh gì nhưng căn bệnh đó đã sống với con ngay từ thửa bé. Tai con như cả một đàn bọ lúc nhúc, ngứa ngáy và lúc nào cũng có những tiếng âm thanh kì lạ trong đó. Mủ từ tai chảy ra như một chất màu vàng trong quả trứng gà ung. Cái cảm giác ngứa, hôi thối đó làm con thấy khó chịu vô cùng, nhưng con đã đối diện với nó hơn 10 năm trời. Sự xấu hổ, sự mặc cảm, sự cô đơn có lẽ là người bạn thân của con. Những lúc đau con chỉ muốn ở gần bố mẹ, nhưng con chỉ biết là bố mẹ con đang ở một nơi rất xa, rất xa…

Con sống với ông bà ngay từ bé, con không dám đòi hỏi điều gì cả vì ông bà rất nghèo. Mỗi lần tai con bốc mùi hôi, thì cô lại đè con xuống và đổ một chất gì đó vào trong tai, nó rất rát và như nước sôi sùng sục vậy. Dù rất đau nhưng con không dám kêu, cố gắng để nước mắt không rơi nhưng nó cứ chảy ra, con đau hơn và rát hơn với những lời mà cô nói với con. Mẹ ơi ! Con không muốn nhớ, không muốn viết nữa đâu.

Con đã lấy những cục bông để nhét cho mủ đừng chảy ra và cho mùi hôi thối đừng bốc ra nữa, nhưng không lúc nào là con không hôi thối cả. Hình ảnh một cô bé lúc nào cũng đi một mình, ngồi một mình, chơi một mình thật buồn và cô đơn. Các bạn ai cũng chê và xa lánh con, Mẹ có hiểu được cái cảm giác đó của con không ?

Cái ngày mà con trở về sống với bố mẹ là một niềm vui và hạnh phúc lớn trong con. Con vui vì con sẽ có tiền chữa bệnh rồi. Nhưng đó cũng chỉ là giấc mơ…một giấc mơ thôi…

Bố mẹ con nghèo…cái nghèo đó không giống với cái nghèo của ông bà, đó là cái nghèo của tình yêu thương. Chưa một lần nào bố mẹ hỏi con là “Con có đau không ? ”. Duy chỉ có một lần mẹ con lên nhà thờ và xin nước phép về cho con uống mà thôi. Con luôn tin và hy vọng rằng nguồn nước đó sẽ chữa lành con. Một năm, hai năm, ba năm,…bệnh của con vẫn vậy. Tai con hình như ngày càng nặng hơn, đau nhiều hơn và con cảm tưởng như nó điếc dần, nhưng âm thanh nhỏ dường như con không thể nghe rõ. Có những buổi tối con đau quá chỉ biết bịt miệng lại mà khóc thôi. Mỗi lần bố mẹ hay anh chị đánh vào đầu là máu trong tái con lại chảy ra. Con đã xin mẹ cho con đi chữa nhưng cũng chỉ nhận lại là sự thờ ơ và bực tức của mẹ : “Uống nước phép rồi còn gì, tiền đâu mà chữa, muốn chữa thì kêu thằng cha mi á, tau không có tiền”.

Mẹ ơi ! Mẹ có biết không, mỗi tối, con ngủ với chị nhưng không bao giờ chị cho con đắp chăn chung và nhiều lúc chị đuổi con đi chỗ khác vì mùi hôi thối của con khiến chị không ngủ được. Cái cảm giác lạnh đó đến giờ vẫn xuyên thấu tim con.

Mỗi lần đi học con đều muốn ngồi một mình, những lúc mủ chảy ra nhiều con lại trốn vào nhà vệ sinh và đổ nước vào cho đầy tai, con xấu hổ và mặc cảm lắm. Ở nhà mọi người thường hay gọi con là  “Điếc”, lâu dần con quen với tên gọi đó luôn. Con không muốn đi lễ, con không cầu nguyện nữa vì có đi lễ hay có đọc kinh thì bệnh của con vẫn vậy. Con nghĩ có lẽ mình sẽ chết, con chán nản và tuyệt vọng, không còn gì để bám víu nên con mới bám vào Mẹ là Mẹ của con.

Và rồi một điều kì diệu đã xảy đến với con…

Máu và mủ không chảy ra nữa, con nghe được những âm thanh nhỏ mà trước đây con không nghe được. Con không còn nhét bông hay không bật dậy khóc một mình vì đau nữa. Đó là sự thật, không phải là mơ nữa Mẹ à ! Con không hề trải qua một cuộc phẫu thuật hay uống một viên thuốc nào cả, cũng chẳng hề đến bệnh viện hay gặp một vị bác sĩ nào. Ngoại trừ liều thuốc tình yêu của Mẹ và vị bác sĩ chính là lòng thương xót của Chúa. Trong lúc con tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với con nhưng chính Mẹ luôn ở bên con, Mẹ cùng chịu đau với con. Con tin rằng Mẹ cứu con không phải chỉ vì con cầu xin Mẹ mà là vì tình yêu Mẹ dành cho con mà thôi. Con đã đến với Mẹ nhưng con không hề tin Mẹ, con thách thức Mẹ, rồi ra điều kiện với Mẹ  “Mẹ ơi ! cứu con với, nếu Mẹ chữa lành con thì con sẽ đi tu”. Và con cũng chẳng biết là con đã khỏi từ bao giờ nữa…

Mẹ ơi ! Con dâng lên Mẹ lời tạ tội mà con đã không tin vào Mẹ, con vô ơn với Mẹ. Tạ ơn Mẹ vì qua nỗi đau đó con hiểu hơn về những đau khổ của người khác. Qua đó giúp con nhận ra con người kiêu ngạo của mình mà biết vững tin và tín thác vào Chúa hơn.

Mẹ ơi ! Cuộc đời con chỉ là kẻ ăn mày đi xin từng chút tình yêu của Mẹ, để chữa lành những vết thương về thể xác cũng như tâm hồn con. Xin Mẹ hãy biến đổi con theo ý Mẹ, xin hãy đóng những yếu đuối, tội lỗi con vào trong Thánh Giá Chúa và cho con được trú ẩn trong những thương tích của Ngài. Xin Mẹ hãy thêu dệt cuộc đời con thành những nốt nhạc kết thành bài ca Tạ ơn. Con yêu Mẹ !

Con gái của Mẹ…

Svconggiao.net

 

Bình luận