Icon Collap
...
Trang chủ / Những bí mật đằng sau những bức tranh của Michelangelo trong Nguện đường Sistine

Những bí mật đằng sau những bức tranh của Michelangelo trong Nguện đường Sistine

 

Nếu những bức tường biết nói, chúng sẽ không chỉ kể câu chuyện khó khăn về cách chúng được trang trí, mà còn về những câu chuyện khác nhau diễn ra bên trong không gian này.

Nhà nguyện Sistine được tên theo Đức Giáo hoàng Sixtus IV, người đã xây dựng nó vào năm 1477. Năm 1505, cháu trai của ngài, Giuliano di Medici, Đức Giáo hoàng Julius II, sau đó yêu cầu Michelangelo trang trí cho phòng đặc biệt này.

Kết quả là đây … một trong những kho báu lớn nhất của nhân loại. Tuy nhiên, vẻ đẹp này không chỉ là tác phẩm của Michelangelo Buonarroti.

Guido Cornini, chuyên gia nghệ thuật:

“Trong số những người khác, Perugino, Boticelli, Signorelli, Ghirnaldaglio và Cosimo Roselli đều là những tên tuổi rất quan trọng trong Lịch sử Nghệ thuật Ý Đại Lợi.”

Michelangelo là nhà thiết kế chính của những bức bích họa này, mặc dù kỳ lạ rằng ông không nhận mình là một họa sĩ vĩ đại. Thay vào đó, ông muốn được công nhận về chuyên môn của mình với đá cẩm thạch. Trên thực tế, ông rất nổi tiếng ở Florence khi được gọi đến Rome. Đức Giáo hoàng Julius II muốn ông điêu khắc ngôi mộ của mình trong đó có tác phẩm điêu khắc nổi tiếng của Moses ở phía trước. Tuy nhiên, dự án này đã làm thất vọng Michelangelo, vì vậy ông đã nhận được một nhiệm vụ khác.

Guido Cornini, chuyên gia nghệ thuật:

“Một trong những điều khiến Michelangelo miễn cưỡng chấp nhận nhiêm vụ này từ Đức Giáo hoàng Julius II là thử thách vẽ một bức bích họa trên một bề mặt lớn như vậy, bởi vì ông là một nhà điêu khắc, không phải là một họa sĩ.”

Thách thức lớn nhất đối với Michelangelo là vẽ sự Sáng tạo. Bề mặt lõm 13.000 feet vuông này, đòi hỏi một nỗ lực to lớn để xuất hiện như một bề mặt phẳng cho du khách bên dưới.

Guido Cornini, chuyên gia nghệ thuật:

“Thật thú vị, Michelangelo đã không tuân theo quy trình từng bước khi vẽ phòng. Thay vào đó, ông bắt đầu với câu chuyện cuối cùng, con thuyền của Noah và quay ngược thời gian về sự Sáng Tạo. Bức tranh cuối cùng được thực hiện là về sự tách biệt Ánh sáng khỏi Bóng tối xảy ra trước khi Thiên Chúa tạo dựng Vũ trụ.”

Nghệ sĩ này phải đối mặt với một vấn đề khác: ông phải vẽ hình ảnh trước khi nó khô bởi vì nếu không ông không thể sửa đổi nó. Do đó, ông phải phá hủy các bức bích họa nhiều lần và bắt đầu vẹ lại chúng một lần nữa.

Sau khi vẽ Đấng Sáng Tạo nổi tiếng, ông rời Roma chỉ được gọi lại 30 năm sau để vẽ Thẩm phán tối hậu.

Guido Cornini, chuyên gia nghệ thuật:

“Ông được đức Giáo hoàng Paul III gọi rất nhiều lần sau đó để vẽ Phán xét cuối cùng. Người nghệ sĩ đã 60 tuổi này và có một lịch sử lâu dài đằng sau ông.”

Đức Giáo hoàng Julius II muốn cả thế giới thấy công trình vĩ đại mà ngài đã ủy thác cho Michelangelo càng sớm càng tốt. Do đó, cuối cùng là những khúc quanh cho nhà họa sĩ này.

Guido Cornini, chuyên gia nghệ thuật:

“Đã có cuộc nói chuyện về mối quan hệ căng thẳng giữa giáo hoàng và người nghệ sĩ này … Đúng là một số lời chứng văn học và tiểu sử từ thời đó nói Julius II rất thiếu kiên nhẫn. Ngài muốn trưng bày căn phòng này cho tất cả Roma, những người đang chờ đợi để chiêm ngưỡng nó.”

Vấn đề không kết thúc ở đó. Vì tác phẩm được vẽ giữa thời Cải cách Luther, nhiều người đã thấy một số yếu tố không phù hợp với Công giáo. Nó thậm chí còn được coi là “thô tục” vì cho thấy cơ thể trần truồng.

Guido Cornini, chuyên gia nghệ thuật:

“Tuy nhiên, Michel Michelangelo có một ý nghĩa thần học khác về ảnh khoả thân. Bản chất Phán hán xét cuối cùng, ảnh khoả thân của con người cũng giống như khi nó bước vào thế giới trong sự Sáng Tạo. Do đó, nó gắn kết sự khởi đầu của con người, được thể hiện bằng cuộc gặp gỡ nổi tiếng của đôi bàn tay. Đó là một nhân loại nằm ngoài chiều kích của tội lỗi, một nhân loại được đại diện bởi những gì tồn tại khi con người ở cùng Thiên Chúa.”

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể nhìn thấy nó theo cách đó. Đức Giáo hoàng Piô IV đã đề xuất cái gọi là “chiến dịch Lá Vả,” và ủy thác cho Daniele da Volterra che khuất từng bộ phận trần trụi trong tác phẩm của Michelangelo.

Guido Cornini, chuyên gia nghệ thuật:

“Họa sĩ, người chịu trách nhiệm che kín tất cả các bộ phận này được gọi là ‘muttandino’ hoặc ‘braghettone’, bởi vì ông đã đặt “đồ lót” lên người. Công dân Roma không ngừng suy nghĩ về ý nghĩa của sự kiểm duyệt này và chỉ thấy một người đàn ông chịu trách nhiệm che những phần trần trụi ấy. Đó là lý do tại sao họ đặt cho họa sĩ biệt danh này.”

Với tất cả những khó khăn, trở ngại và thay đổi, Michelangelo đã cố gắng để lại một bằng chứng bất diệt về tài năng của mình tại một trong những nơi hấp dẫn nhất thế giới, vẫn còn được chiêm ngưỡng cho đến hôm nay.

Jos. Tú Nạc, Nguyễn Minh Sơn

Nguồn: thanhlinh.net

 

 

 

 

 

 

Bình luận