Icon Collap
...
Trang chủ / Bóng ma và tiếng hét kinh hoàng P1

Bóng ma và tiếng hét kinh hoàng P1

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều mang trong mình một nỗi sợ nào đó. Tôi đã được chứng kiến có người thì sợ rắn, có người thì sợ sấm sét, sợ tiếng hét còn đối với riêng tôi, mặc dù được sinh ra trong một gia đình Công giáo, có đức tin nhưng “Ma và bóng đêm” lại là một nỗi sợ kinh hoàng và là nỗi ám ảnh rùng rợn nhất của tôi. Chính vì thế mà tôi đã thật sự trở thành một con người mất đi phương hướng cho cuộc đời mình và mất đi sự bình an nơi tâm hồn và thể xác. Trong suốt 20 năm qua, tôi phải sống chung với nỗi sợ hãi này. Nó đã khiến tôi phải đau khổ, buồn sầu, thất vọng, mất đi sự tự do, khiến tôi luôn phải dựa dẫm vào người khác.

Nỗi sợ ập đến với tôi cũng là lúc màn đêm buông xuống. Những lúc đó, trong tôi luôn có cảm giác không an toàn và sợ hãi khi đi một mình trong bóng tối. Tôi còn nhớ vào năm học lớp 9, khi cùng mẹ và bà dì đi vào nhà bà dì chơi, trời tối om chứng không có điện như bây giờ, hai bên đường cây mọc rậm rạp. Lúc đó sợ quá, tôi đã chen vào giữa hai người mà đi, mắt cứ đảo nhìn xung quanh xem có “Ma” hay không. Tim tôi bắt đầu đập nhanh, cảm giác hoảng loạn đan xen với sợ hãi, trong tâm trí lúc đó chỉ có “Ma”. Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng hai hàng cây bên đường đều là “Ma” và rồi tay tôi càng bám chặt vào tay mẹ và bà dì. Bà dì bảo: “Lớn rồi còn sợ Ma nữa, lỡ sau này đi tu thì làm sao?” Và đây cũng là nguyên nhân tôi không thể quyết định dứt khoát được con đường ơn gọi của mình.

Khi đi một mình trong bóng đêm, tôi luôn có cảm giác như ai đó đang đi theo mình, và tôi gọi đó là “Ma”. Tôi sợ hãi, càng chạy, bóng “Ma” ấy càng rượt đuổi theo tôi, giống như có ai đó sắp vồ lấy đòi ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Cả trong những lúc ngồi học một mình, tôi luôn phải đề phòng sau lưng xem có ai không. Trong suốt 20 năm qua, bóng “Ma” đó đã làm cho tôi luôn sợ hãi và bị ám ảnh. Mặc dù đã 20 tuổi đầu rồi nhưng luôn phải dựa dẫm vào người khác, mặc cảm, mệt mỏi, khi đi vệ sinh hay ngủ cũng phải có mẹ đi cùng. Thật nực cười phải không các bạn? Nhưng đó là sự thật về con người và cuộc đời tôi. Rất nhiều lần tôi đã khóc vì sự hèn nhát của bản thân và vì câu nói của mọi người rằng: “Lớn rồi mà giống như con nít vậy, cái gì cũng sợ thì làm được gì chứ?” Tôi đã tự giày vò bản thân mình trong nỗi sợ và còn từng trách móc cả Chúa nữa.

Bên cạnh “Bóng ma” tôi còn có một điểm kỳ lạ mới khám phá ra được khi đến với kỳ tĩnh tâm của Cha linh hướng Gioan, ngang qua sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần.

Quả thực, đây như một ân huệ lớn lao mà Thiên Chúa dành cho tôi. Trải qua 2 kỳ tĩnh tâm dài hạn, tôi không nghĩ mình lại có đủ kiên nhẫn như vậy. Đến với kỳ đầu tiên, tôi được chứng kiến nhiều người chữa bệnh và họ được chữa lành như thế nào. Có người chỉ cần nghe một tiếng hét thôi, chan đã chạy không dính đất rồi còn có người thì chỉ cần nhắc đến chữ “sâu” là bắt đầu ngứa khắp người, thật lạ lùng phải không? Tôi cũng vậy, nếu như không được chứng kiến tận mắt chắc có lẽ họ nói với tôi, tôi cũng chẳng tin. Và tôi đến đây cũng như bao người khác với mong ước chữa lành được căn bệnh sợ hãi của mình. Trong 3 tháng của kỳ tĩnh tâm lần 1, tôi đã được chữa lành một phần nào đó về nỗi sợ, nhưng chưa phải là hoàn toàn, khi tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân của nó là gì. Về nhà tôi vẫn mang trong mình một cái gì đó còn đọng lại trong mình, làm cho tôi hoang mang, sợ hãi và đó là lí do vì sao tôi quyết định tĩnh tâm lần 2. Lần này, tiếng hét trong tôi bỗng trỗi dậy, và đây chính là điểm kỳ lạ tôi muốn nói với các bạn ở phần trên.

Tiếng hét của tôi bắt đầu từ lúc học lớp 8, hầu như đêm nào cũng hét và thường hay hét vào giữa đêm. Tôi đã hét nhưng chính bản thân lại không hề hay biết điều đó. Cứ vào giữa đêm, tôi giật mình và ngồi dậy hét thật to, hai tay đập mạnh lên giường và định vùng dậy chạy thật nhanh, giống như muốn thoát khỏi cái gì đó. Lúc định vùng dậy chạy, mẹ đã kịp kéo tôi lại, tát vào mặt cho tỉnh. Khi tỉnh lại, tâm trí tôi hoảng loạn, tim đập liên hồi, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại. Tôi hỏi mẹ tại sao con lại ngồi dậy như thế này thì mẹ hỏi lại tôi không nhớ gì à? Mẹ thắc mắc có phải do tôi mơ ma quỷ hay sao mà hét kinh khủng như thế. Tôi chỉ biết lắc đầu vì chính mình cũng chẳng hề hay biết là đã có chuyện gì xảy ra. Mẹ cứ nghĩ là do tôi xem phim trưởng, thiếu lâm nhiều quá nên đêm về mơ và hét lên như vậy, và đã cấm tôi xem phim.

Tuy nhiên, tiếng hét đó vẫn tái diễn hàng đêm không hề suy giảm. Đến nỗi mà, tiếng hét ấy đã làm cho hàng xóm phải khiếp sợ, rùng mình. Mẹ lại tưởng tôi bị bệnh gì nên đã đưa tôi đi khám, bác sĩ phán do tim yếu nên hay bị giật mình, bảo mua thuốc an thần uống nhất định sẽ khỏi. Trong 2 năm, tôi dùng hơn 100 lọ thuốc an thần, tiếng hét có giảm dần khi tôi lên cấp III, vài ba tháng mới hét một lần, lớp 12 thì không còn nữa. Tôi cứ nghĩ mình đã lành bệnh, nhưng không ngờ khi đến với kỳ tĩnh tâm lần 2 này, nỗi sợ về tiếng hét lại trỗi dậy trong tôi. Khi đang ngủ cùng các chị em, tiếng hét kinh hoàng giữa đêm tối đã làm cho các chị em giật mình tỉnh giấc và tràn đầy sợ hãi. Tôi lại đặt ra câu hỏi tại sao tưởng chừng đã được giải quyết rồi. Có tiếng hét kinh khủng vậy mà chính bản thân tôi lại không hay biết gì. Và trong 6 tháng, tôi quyết định truy tìm nguyên nhân để giải thoát cho chính bản thân mình.

Trải qua 6 tháng trong sự mệt mỏi, có lúc chán nản, dường như tôi đã muốn bỏ cuộc, bởi vì thời gian cứ trôi mà tôi vẫn dừng lại ở con số 0 tròn trĩnh. Trong khi đó, tôi phải ép mình tìm kiếp, tự làm cho mình phải căng thẳng. Dưới sự hướng dẫn của Cha linh hướng, tôi bắt đầu tìm về nguồn cội của tiếng hét ấy.

Từng ngày, tôi bắt buộc cái đầu của mình phải nghĩ đến tại sao tôi lại sợ “Ma” và “tiếng hét” đó xuất phát từ đâu? Tôi căng thẳng, áp lực đến nỗi nhiều đêm không ngủ được, đầu như muốn nổ tung. Và một giấc mơ đã đến:

 “Tôi đi cùng một nhóm bạn, đến chỗ nhà văn hóa xóm, tới nơi tự dưng có một nhóm người lấy súng bắn vào chúng tôi. Cả nhóm chạy tán loạn, lúc đó ở giữa sân có 2 người khoác tay nhau, cúi mặt tránh đạn, còn tôi thì chạy nấp vào bên mép bờ tường, ngoảnh lại phía sau, thấy có một người cầm súng nhắm thẳng vào tôi bắn. Khi ấy, 2 người ở sân gọi ra, tôi vừa sợ nhưng cũng can đảm đứng lên chạy tới, cầm súng của 2 người kia đưa cho bán, nhưng súng lại bị hỏng, vậy là tôi dùng tay bo đánh nhau với bọn chúng. Bỗng dưng, 2 người kia tự nhiên biến mất, chỉ còn lại mình tôi và một người giấu mặt. Lúc ấy, tôi thực sự đã kiệt sức, nghĩ rằng mình không thể đánh lại được nó. Rồi tôi làm dấu thánh giá, xin Chúa ban thêm sức mạnh, và kết quả bất ngờ, tôi đã hạ gục tên giấu mặt ấy. Nhưng một ám ảnh khác lại tới, tôi thấy khuôn mặt của người đó tràn ngập trong hàng trăm tấm gương được lắp đầy tại hai bên đường đi. Tôi sợ, chạy thật nhanh, nhưng càng chạy, tôi càng không thấy lối thoát như đi trong mê cung. Và tôi quỵ xuống”.

Khi đem giấc mơ này kể cho cha linh hướng, cha đã nói với tôi, nguyên nhân tiếng hét không phải đến từ bản thân tôi mà lại là chính người thân thiết nhất của tôi. Sau đó, ngài trực tiếp gọi điện cho mẹ để thẩm định lại điều ngài đã nói. Và trong cuộc nói chuyện ấy, nguyên nhân đã tạo nên nỗi sợ kinh hoàng cho tôi trong suốt 20 năm qua đã được tìm ra. Mẹ tôi kể rằng: “Khi tôi 5 tuổi, mẹ, tôi và em trai cùng ngủ chung trên một chiếc giường vào ban đêm. Bố đi vắng, cửa phòng lúc đó cũng không khóa. Nửa đêm, ba mẹ con đang ngủ say thì bác họ lẻn vào, có ý đồ làm hại mẹ. Bác thoa khắp người mẹ, làm mẹ giật mình rồi hét lên 3 tiếng thật lớn trong sự sợ hãi và hoảng loạn. Mẹ giữ chặt lên tay và hỏi xem là ai, thì bác lên tiếng trả lời, sau đó bác liền chạy ra khỏi phòng. Mẹ hoảng quá, chạy luôn lên nhà ông bà nội ở trên đó, 2 tiếng sau mới bình tĩnh lại và dám quay trở về nhà.

Kể từ đó, tiếng hét của mẹ đã ám ảnh vào trong những giấc mơ của tôi. Nó đã đi vào trong ký ức, trở thành tiếng hét vô thức mà chính tôi cũng không hề hay biết gì. Chính tôi đã hét lại tiếng hét của mẹ tôi xưa kia. Vô thức cứ điều khiển tôi mãi như vậy cho đến ngày nay. Và “Bóng ma” sau lưng tôi trong suốt 20 năm qua chính là hình bóng của người bác họ. Chính tôi đã chứng kiến cảnh bác và mẹ giằng co nhau trong bóng tối. Một người cao to không rõ mặt là bác tôi ấy cũng chính là người giấu mặt trong giấc mơ của tôi. Bóng của bác trong đêm tối, làm tôi cứ nghĩ đó là “Ma”, và từ đó, tôi đã bắt đầu sợ ngay cả bóng đêm.

Khi tìm được nguyên nhân, tôi cũng hơi shock khi mình chỉ là nạn nhân chứ không phải là chủ nhân của tiếng hét, từ trước tới giờ tôi chưa hề đặt ra giả thiết ấy. Nhìn lại lịch sử đi tìm nỗi sợ, tôi tưởng rằng không thể nào tìm ra được nguyên nhân. Nhưng chính nhờ ơn Chúa trợ giúp, qua sự chuyển cầu của Mẹ Hằng Cứu Giúp và sự hướng dẫn của Cha linh hướng, tôi đã tìm ra được nguồn gốc sâu xa của nỗi sợ kinh hoàng này. Trước ân huệ đó, tôi vừa mừng vừa khóc, tạ ơn Chúa muôn đời.

Sau khi tìm được nguyên nhân, nỗi sợ bóng ma và tiếng hét đã giảm rõ rệt trong tôi, tôi tự tin vào khả năng của chính mình khi đi một mình trong bóng tối. Đồng thời đức tin của tôi đã trở nên vững vàng hơn. Tuy nhiên để có thể lướt thắng hoàn toàn nỗi sợ này, Cha linh hướng đã yêu cầu tôi phải có một kế hoạch tập luyện kiên trì mới có thể hóa giải hoàn toàn. Đó cũng là phần 2 mà tôi muốn gửi đến các bạn trong bài kế tiếp.

Hà Nội mùa thu 2016

Thiếu nữ miền sơn cước

Bình luận