Bạn đã bao giờ mang trong mình một mặc cảm về một điều gì đó của quá khứ hay hiện tại?
Bạn đã bao giờ nghĩ, rồi sẽ có một ngày mình sẽ được khoác lên cơ thể một chiếc áo mới. Chiếc áo của sự bình an, của sự giải thoát?
Hay đã có một phút giây ngắn ngủi nào đó trong cuộc đời bạn muốn mình được chết đi, muốn được biến mất khỏi thế gian này chỉ vì hai chữ “mặc cảm”?
Tôi là một con người như vậy đó bạn à! Một con người mang đầy những mặc cảm của bản thân, của kí ức và cả tội lỗi. Trong suốt 15 năm qua, chưa một phút giây nào tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Cuộc đời tôi trôi đi từng ngày với những sầu muộn chất đầy tâm hồn và cả thể xác nữa. Giải thoát ư? Lòng tôi cũng muốn lắm nhưng bằng cách nào? Sẽ chẳng một ai đón nhận tôi đâu. Tội tôi nặng lắm. Sẽ không bao giờ tôi được tha thứ, sẽ không bao giờ…Thế rồi cái ngày mà tôi ngờ lại có thể. Vì giờ đây tôi đã được giải thoát. Bàn tay đã cứu tôi đó chính là “Bí tích hoà giải”.
“Tôi là một tội nhân, một đứa xấu xa và đáng ghê tởm, tôi chẳng xứng đáng để nhận được ơn tha thứ. Tội mà tôi đã phạm. Sống thì tôi sẽ để bụng còn chết tôi sẽ mang theo…. Khi tôi nói ra tội của mình liệu còn ai muốn đón nhận tôi? Rồi người ta sẽ chỉ trích, bêu giễu và sẽ gạt tôi ra khỏi cuộc đời họ mà thôi. Mọi người và cả chính cha mẹ tôi rồi cũng sẽ xa lìa tôi. Tội tôi phạm làm xấu mặt tổ tiên, dòng họ và gia đình. Mọi người sẽ xa lánh tôi khi tôi nói ra những việc làm của tôi…”.
Đó là những gì tôi mang trong mình về một nỗi mặc cảm của sự tội mà tôi đã phạm. Tôi đã luôn đặt ra cho mình những câu hỏi và rồi tôi cũng tự trả lời luôn cho những câu hỏi đó. Tôi đến với nhà tĩnh tâm Thái Hà khi bước đường của tôi đã cùng tận. Cái mặc cảm tội lỗi tôi mang trong mình ngày một lớn dần. Nó như một căn bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa và từng ngày nó ăn mòn cuộc sống của tôi. Nó khiến tôi gào thét đau đớn và làm tôi chẳng có nổi một chút tự do để chọn lựa con đường sống cho mình. Đi tu thì tôi không còn đủ tinh tuyền để dâng hiến cho Chúa. Nếu tôi nói dối với nhà dòng, với bề trên thì tôi sẽ thế nào khi họ phát hiện ra sự thật? Còn nói thật thì tôi không dám vì liệu có nơi nào và có ai muốn nhận một kẻ bất toàn như tôi. Lập gia đình ư? Liệu sẽ thế nào khi người bạn đời của tôi phát hiện ra tôi nói dối họ? Và kể cả như họ có chấp nhận tôi đi chăng nữa thì rồi cũng sẽ có một ngày họ đem cái kí ức xấu xa này của tôi ra để nghiền nát chính tôi. Sống giữa đời thì tôi không dám vì dòng họ tôi tuyệt đối ngăn cấm. Tôi chẳng còn một lựa chọn nào nữa. Chạy trốn ư? Tôi mệt lắm rồi. Giờ chỉ còn một cách là chết đi nữa thôi, nhưng như thế tôi sẽ lỗi luật Chúa. Vì như vậy thì tôi trở thành kẻ tự ý cướp đi quyền sinh tử của Chúa trên cuộc đời tôi. Cứ từng ngày trôi qua, tôi lại phải chiến đấu và chiến đấu.
Suốt gần 4 tháng ròng rã với những bài làm, với những tập luyện của Cha giao cho. Tôi vẫn không thể nào để mình thoát khỏi những ám ảnh về những ngày tháng đen tối trong quá khứ, cho dù cha đã nhiều lần nói mạnh với tôi về những mặc cảm này. Những lần ngồi nói chuyện chung với mọi người. Tôi chột dạ khi nghe ai đó nói gì liên quan đến kí ức của tôi, dù câu chuyện họ đang kể đó không phải là chuyện về tôi. Tôi cố tỏ ra là một đứa mạnh mẽ lúc nào cũng cười cười nói nói nhưng bên trong tôi là đầy dẫy những yếu đuối và đớn đau. Có lẽ gần 15 năm qua, chưa một lần nào tôi đi ngủ mà mắt lệ không nhòe. Tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ dấu nó thật kĩ, thật hoàn hảo. Và ngay cả khi đến trước Mẹ tôi vẫn luôn cầu xin Mẹ rằng: “xin Mẹ giữ bí mật cho con, xin đừng để một ai biết về việc xấu xa con đã làm”. Lớp vỏ bọc của tôi có vẻ hoàn mĩ. Nhìn vào tôi mọi người thường chậc lưỡi nhận xét :”con này sống vô tư…”. Nào có ai biết được sự vô tư mà tôi đang có nó được hình thành từ đâu và tự bao giờ.
Với ước mơ của mình. Tôi vào Đan viện kín Clara để xin tu. Tôi cố giấu diếm tất cả về con người của mình. Trước những câu hỏi của nhà dòng, tôi tìm cách trả lời làm sao cho thật hoàn hảo. Cuộc sống nơi Đan viện cứ êm đềm trôi từng ngày cho đến khi tôi nhận từ chị giáo tập câu hỏi mới. Lần này điều tôi lo sợ bấy lâu cũng đã đến. Lương tâm tôi lên tiếng gắt gao. Tôi phải làm sao đây? Tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Lương tâm tôi không cho phép tôi nói dối. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Tôi xin ơn Chúa Thánh Thần và rồi tôi xin gặp chị giáo sau giờ kinh tối. Tôi kể những gì xấu xa mà tôi đã cố giấu. Chị giáo an ủi tôi và đưa một số dẫn chứng trong Kinh Thánh ra để khuyên tôi. Chị hỏi tôi có tin vào Quyền Năng của Chúa hay không? Chị hỏi tôi có tin Chúa có thể làm cho tôi trở nên mới và đẹp đẽ hơn không? Tôi gật đầu trả lời “có” nhưng trong thâm tâm tôi lúc này thực sự hoang mang. Tôi phải sống làm sao đây? Rồi đời tôi sẽ đi về đâu khi hội dòng loại bỏ tôi? Sau khi tôi đồng ý, chị giáo đã đưa chuyện của tôi đi hỏi Cha trong ban cố vấn của hội dòng và Cha xét thấy tôi vẫn còn đủ khả năng để ở lại. Đối với Cha và chị giáo, lỗi đó không phải do tôi. Vì lúc đó tôi còn bé nên không thể tránh khỏi những lỗi lầm, thiếu sót. Nhưng với tôi, một đứa sống với nỗi đau đó hơn cả một nửa thời gian nó sống trên cuộc đời này thì lại là chuyện khác. Suốt bao nhiêu năm qua tôi đã tự dày vò bản thân mình rồi và chuyện đó sẽ cũng chẳng bao giờ có thể thay đổi. Tôi xứng đáng bị trừng phạt. Những ngày kế tiếp đó, tôi cố tỏ ra bình thường, sống với chị em tôi vẫn cứ vui vẻ nhưng trong tôi là cả một cuộc hỗn chiến. Tôi phải làm sao để gặp gỡ và nói chuyện với chị giáo bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì được? Tôi luôn có cái cảm giác như chị giáo đang nhìn tôi với ánh mắt xem thường và đầy gớm ghiếc mỗi lần tôi gặp chị. Tôi quay cuồng trong mớ suy nghĩ của mình và rồi tôi đã quyết định xin đi Tĩnh tâm…
Suốt hơn một tuần xét mình để nhìn lại con người thật của tôi. Đặt bút viết lên trang giấy về những tội lỗi mà tôi cũng không đủ can đảm. Vì tôi nghĩ tội lỗi tôi sẽ làm hoen ố tờ giấy đẹp đẽ kia mất. Tôi bất an và thấy lòng nặng trĩu. Thế rồi thời khắc đó cũng đến với tôi. Thời khắc thiêng liêng của cuộc đời khi một lần nữa tôi được chết đi cho con người cũ và sống lại là một người Kitô hữu thực thụ. Tôi đến với Bí Tích Hòa Giải vào thời khắc chuyển giao ngày của những ngày đầu trong Năm Thánh Lòng Thương Xót Chúa. Một hồng ân đặc biệt mà Chúa dành tặng cho tôi. Cái khoảnh khắc đó có lẽ đi hết cả cuộc đời này tôi cũng chẳng thể nào quên nổi. Giây phút nghẹn ngào đó tôi đã khóc, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má khi tôi đọc lời kinh ăn năn ” Lạy Chúa xin thương xót con là kẻ tội lỗi”. Trái ngược hoàn toàn với những suy nghĩ và lo lắng của tôi trước khi đến với Bí Tích Giao Hòa, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nó nhẹ tới mức mà tôi không còn một chút sức lực nào để đứng lên khỏi tòa giải tội. Tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi khóc cho tội lỗi của quá khứ, khóc cho những đau đớn dằn vặt của bản thân nay đã được tháo cởi. Và tôi khóc cho sự sung sướng, niềm hạnh phúc vì nay tôi đã được tự do để đến với Chúa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm nhận rõ sức mạnh lớn lao và Quyền năng của Chúa qua Bí Tích Hòa Giải. Chỉ mới đây thôi lòng tôi còn đầy những bối rối và lo toan của tội lỗi ràng buộc vậy. Mà lúc này đây, khi cha đọc lời tha tội, toàn thân tôi như được trút đi những tảng đá nặng nề đang đè nặng trên vai. Những ngày sau khi được lãnh nhận Bí Tích Hòa Giải, tôi thấy mình sống có ý nghĩa hơn. Tôi thấy yêu mến dường bao mỗi lần được đến với Chúa, lòng hân hoan khi đón nhận Chúa GiêSu Thánh Thể vào lòng. Một điều đặc biệt nữa là, những mặc cảm tội lỗi của tôi cũng tan biến. Tôi lấy những đau khổ, những gì mà bấy lâu nay tôi xem là ghê tởm, nhuốc nha đó ra để chia sẻ với mọi người. Tôi không còn cái cảm giác phải dè chừng hay sợ sệt khi phải đối diện với kí ức tội lỗi đó nữa. Lòng tôi nhẹ lâng như thể chưa từng có một điều gì xấu đến với cuộc đời của tôi vậy. Như thế đó các bạn ạ. Tôi đã được chữa lành, được sống lại nhờ Bí Tích Hòa Giải. Điều lớn lao và đặc biệt Chúa đã dành tặng cho tôi sau bao nhiêu năm tháng tôi sống và dằn vặt trong tội lỗi. Chúa Thánh Thần đã đưa tôi đi qua từng chặng đường và dẫn tôi đến với Bí Tích Chữa Lành tâm hồn cũng như thể xác kiệt quệ của tôi. Tôi tin vào Quyền năng của Ngài. Tôi tin vào sự hướng dẫn và soi sáng của Ngài trên cuộc đời của tôi. Ước mong rằng những ai đang ở trong tình cảnh bị gông cuồng xiềng xích của tội lỗi như tôi cũng sớm được tháo cởi, được sống xứng đáng hơn với phẩm giá làm người và làm Kitô hữu. Nơi Bí Tích Hòa Giải, qua trung gian của Chúa GiêSu là chính cha giải tội, Ngài sẽ ban ơn giúp sức và tha thứ hết mọi lỗi lầm mà trong quá khứ cũng như hiện tại chúng ta đã phạm. Và dù tội lỗi ta có nặng đến đâu thì chỉ cần chúng ta biết sám hối ăn năn, biết can đảm đối diện với nó để xin ơn tha thứ thì tin chắc rằng Ngài sẽ tha thứ, tha thứ luôn mãi.
Nguyện xin Thiên Chúa là nguồn ơn tha thứ, là mạch nước chữa lành ban ơn nâng đỡ tâm hồn mỗi người chúng con qua Bí Tích Giao Hòa mà chính Ngài đã lập ra. Để mỗi người chúng con sống tốt hơn từng ngày, và mau mắn chạy đến với Chúa, với Bí Tích Chữa Lành để được giao hòa và được chính Bí Tích ấy làm tiêu tan đi những gông cùm xiềng xích của tội lỗi, của quỷ dữ khống chế mà sống kết hợp với Chúa mỗi ngày. Amen.
Nữ tỳ tội lỗi
Svconggiao.net