Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của xứ Nghệ. Phải chăng cái mảnh đất khô cằn, đầy nắng và sỏi đá đó cũng phần nào khiến con người nhiệt thành, đầy cảm xúc của tôi trở nên xơ cứng, chai đá đến lạnh lùng hay còn một nguyên nhân nào khác?
Các bạn biết không? Cũng như bao đứa trẻ khác, tôi khao khát một tuổi thơ hồn nhiên, vui tươi. Nhưng tuổi thơ đó của tôi chỉ toàn là những góc tối và chứa đầy những nỗi buồn, nỗi đau. Và một trong những góc tối kinh khủng đó chính là thế giới tính dục trong tôi. “Một âm thanh gì đó rất lạ làm cô bé đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc. Ánh mắt cô trợn trừng lên khi thấy bố nó đang nằm trên người mẹ nó. Thấy mẹ nó rên la và thở hổn hển, cô bé đã định xô bố nó ra vì nó tưởng bố nó khiến mẹ nó đau. Một sự hắt hủi, một ánh mắt liếc nhìn cô bé rồi họ phủ lên mình bằng một tấm chăn. Cô bé ngồi nhìn mà không biết bố mẹ nó đang làm gì? Chỉ có những tiếng âm thanh là sót lại trong đầu cô bé”. Kể từ đó, thế giới tính dục bao phủ lấy tôi và những ký ức tiếp theo nó trói chặt lấy tôi. Chính gia đình là nơi đã dạy tôi bài học về tính dục đầu tiên, là nơi đã chiếu cho tôi xem bộ phim tính dục đầy đủ nhất.
Cứ đến giờ đó, cứ đến hẹn đó là bố mẹ tôi lại “tập thể dục với nhau” – cái từ mà bố mẹ đã trả lời khi tôi hỏi “Bố mẹ đang làm gì vậy?”. Nhắm mắt lại nhưng hình ảnh đó vẫn cứ hiện lên trong đầu, những âm thanh đó vẫn xuyên thấu trong trí óc của tôi. Để tránh nỗi kinh hoàng đó, vào mỗi tối, tôi chạy sang nhà hàng xóm chơi để bố mẹ tôi được “tập thể dục” vui vẻ với nhau.
Thế giới tính dục một mặt khiến tôi kinh hãi nhưng mặt khác lại khiến tôi rất tò mò. Tôi bị nó hút chặt vào lúc nào không hay. Tôi không dám yêu, không dám nói chuyện và chơi với bất kì đứa con trai nào. Có lẽ vậy nên trong mắt bạn bè, tôi luôn là cô bé có tâm hồn trong sáng. Nhưng đâu ai biết rằng, tôi đã trói mình trong cơn khát của dục vọng mà lí trí tôi không thể thắng nổi.
Tôi ghét bố và khinh thường mẹ bởi lẽ chính họ đã biến cuộc đời của một đứa trẻ đáng lẽ ra được hưởng những giây phút ngây thơ bị vùi dập trong đống dục vọng. Tôi đã trở nên một kẻ nô lệ cho tính dục. Tôi chẳng bao giờ nói chuyện hay tâm sự điều này với bất kì ai, tôi chẳng khác nào một đứa tự kỉ.
Tôi sợ hãi tính dục và xem nó như một thứ kinh tởm nhất nhưng tôi chẳng hiểu tại sao mình luôn bị cuốn vào trong đó. Tôi không thể nào tập trung được vì đầu tôi luôn nghĩ đến những chuyện ấy. Mỗi khi buồn hay căng thẳng, tôi đều bị nó điều khiển mà không thể nào thoát ra được. Những lúc tôi không thắng được cơn cám dỗ, tôi đã thủ dâm.
Và cứ thế…mãi cho tới khi học lớp 12, tôi vẫn phải chứng kiến những cảnh chăn gối của bố mẹ. Tôi quằn quại trong thế giới đó mà không có lối giải thoát, tôi chỉ biết trốn vào những góc tối mà khóc, tôi nấc lên những tiếng của một kẻ tội lỗi.
Ẩn sâu trong cái kí ức tăm tối đó, tôi vẫn khao khát một điều gì đó đến từ Thiên Chúa. Tôi khao khát được trở thành một nữ tu. Thế nhưng tính dục luôn là chiếc vòng trói chặt tôi lại khiến tôi không thể nào thoát ra được. Nhưng tôi vẫn quyết định đi theo tiếng gọi đó. Tôi vào một dòng tu ở Sài gòn. Sau hai tuần tìm hiểu, các soeur đã gửi tôi ra Hà Nội tĩnh tâm với sự hướng dẫn của cha linh hướng Gioan.
Đến với nhà tĩnh tâm Giêrađo, tôi được cha Gioan hướng dẫn cầu nguyện và làm bài. Và rồi kí ức đó trỗi dậy một cách mãnh liệt khi tôi đối diện với Thiên Chúa. Cha Gioan đã giúp tôi đối diện với thế giới tính dục của mình, nhưng tôi đã trốn tránh nó, tôi sợ hãi, tôi sợ xấu hổ khi mọi người biết về tôi. Kí ức đó đã làm cho tôi tổn thương, kí ức đó đã làm cho tôi đau và kí ức tội lỗi đó khiến tôi không thể tha thứ cho chính mình được.
Khi viết, tất cả mọi cảm xúc như tái hiện lại trong tôi. Tôi hận chính mình và hận cả những người đã gây ra thương tổn cho tôi. Rồi cả những kí ức về người anh trai hiện lên trong tôi. Tôi hãi hùng khi nhớ lại mỗi đêm anh trai đều làm vậy với tôi. Anh chờ lúc tôi ngủ say rồi anh ôm chặt tôi, anh hôn tôi, anh sờ vào cơ thể của tôi. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng: “Chắc có lẽ người lớn thích trẻ con mới làm vậy thôi!”. Tôi sợ hãi cái bóng đêm dơ bẩn đó. Tôi đau, đau lắm! Tôi chỉ muốn chết thôi. Tôi thấy mình thật dơ bẩn. Tôi không dám rước lễ. Cả một bóng đêm bao trùm lấy tôi…
Tôi đã từng nghĩ rằng tất cả là kí ức, là quá khứ và tôi dặn lòng mình sẽ không bao giờ kể cho bất cứ ai, sẽ chôn giấu nó nơi sâu nhất của đáy tâm hồn. Nhưng đối diện với Thiên Chúa là Đấng Toàn Năng giàu lòng thương xót, tôi không thể nào che giấu được. Chỉ có đối diện thật với chính mình, chỉ có mở cảnh cửa tăm tối đó ra thì ánh sáng của Chúa mới len lỏi vào được.
Tôi viết ra những gì đang tồn đọng trong đầu tôi, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Tất cả những gì tôi thấy, những gì tôi nghe, những gì tôi làm, những gì tôi cảm nhận được, những bộ phim, những hình ảnh đã từng đi vào trong tôi thì cha đều bắt tôi viết và vẽ ra tất cả cho tới khi nào tôi không còn nhớ được gì nữa. Đối diện với kí ức, tôi chỉ muốn hét và phá tung tất cả. Tôi không chấp nhận được con người tội lỗi, dơ bẩn đó của mình và tôi hận tất cả những ai đã gây tổn thương cho tôi.
Mỗi lần tôi bị điều khiển thì tôi nhớ lại lời của cha Gioan đã dạy: “Hãy kiểm soát những gì xảy đến và dâng lên cho Chúa tất cả”. Tôi đã làm theo như vậy và tôi thấy tâm hồn mình được bình an.
Đến với cha Gioan, cái nhìn về tính dục của tôi đã thay đổi. Trước đây nó là một sự ghê tởm thì giờ đây ngài dạy tôi biết trân trọng nó vì nó là món quà Thiên Chúa ban tặng cho con người. Cha đã hướng dẫn tôi cầu nguyện, đã dạy tôi những bài học về tính dục, về con người để tôi có cái nhìn đúng và hiểu hơn về nó. Cha đã dạy tôi hiểu về những quy luật vận hành của tính dục, đặc biệt là cách hóa giải và điều khiển tính dục. Nhờ vậy, nỗi sợ tính dục trong tôi cũng đã mất dần và những tội phạm liên quan đến nó cũng biến mất.
Và cũng chính nơi đây – nhà tĩnh tâm Gierado, tôi gặp được những con người còn đau khổ hơn tôi rất nhiều. Nỗi đau của tôi làm gì sánh được với những gì họ đã trải qua. Biết bao nhiêu người bị lạm dụng một cách tàn nhẫn, đau đớn hơn là bị chính những người thân làm hại. Biết bao nhiêu bạn trẻ đang lao đầu vào cái ngõ cụt của sex, họ cứ dìm mình vào trong đống tội lỗi, miễn sao tìm được sự thỏa mãn cho chính mình. Dù họ có cố gắng, dù biết bao lần họ hứa với bản thân, biết bao lần họ muốn trốn tránh nhưng họ cũng không thể nào thoát ra được. Biết bao nhiêu tu sĩ phải từ bỏ ước vọng của mình cũng chỉ vì những vướng mắc tính dục trong đời tu… Tôi thấy mình may mắn và hạnh phúc khi gặp được cha, có lẽ đó là món quà Chúa gửi đến cho cuộc đời tôi. Nhờ cha tôi hiểu hơn về chính mình và về những người đã làm tôi tổn thương. Cha dạy tôi tập cách thứ tha cho họ. Tôi càng cầu nguyện thì những kí ức đó càng mờ dần. Tôi tập yêu chính mình, tập tha thứ cho bản thân mình. Tôi khao khát một tình yêu trọn ven trong Đức Kitô.
Giờ đây với tôi, tính dục không còn là thứ ám ảnh và ghê sợ nữa. Nhưng đó là món quà quý giá mà Thiên Chúa đã đặt để trong tôi và Ngài luôn muốn chúng ta “tự nguyện tiết dục hoàn toàn vì Nước Trời”. Dù kí ức đó vẫn không thể xóa được, nó như một vết sẹo chẳng bao giờ lành, nhưng chính trong cái vết sẹo đó Chúa đã nâng đỡ và giải thoát tôi. Tính dục giúp tôi sống cuộc đời vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn và đó là chìa khóa để tôi khám phá con đường đến với Thiên Chúa.
– Người đi tìm ánh sáng –