“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi và mẹ em chỉ có một trên đời”. Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết bao, thật cao cả dường nào. Nó là chỗ dựa tinh thần vững chắc, là bến bờ yêu thương của tất cả những ai trong mỗi chúng ta đều tìm về mỗi khi vấp ngã, mỗi lần giông tố cuộc đời ập đến. Mẹ đi vào trong trái tim ta bằng tiếng ru ầu ơ ngọt ngào, dỗ dành ta bằng những câu chuyện cổ tích, nuôi nấng ta bằng những món ăn đậm đà yêu thương. Tình mẹ luôn hiện hữu bên ta, mãi chở che, vỗ về yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường ta đi.
Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la, thật cao quý đến vậy nhưng có lẽ chưa một lần nào trong đời, con được trải nghiệm cái tình cảm tha thiết và gần gũi ấy. Đã 21 tuổi đầu mà chưa một lần nào con thấu cảm hết tình yêu cao cả mẹ dành cho con, chưa một lần nào con được tâm sự nhỏ to cùng với mẹ, cùng chia sẻ với mẹ tất cả mọi chuyện, những chuyện khó nói của một đứa con gái mới lớn, những tâm tư tình cảm, những nguyện ước tận sâu đáy lòng con. Từ nhỏ tới lớn con chưa một lần thủ thỉ, gần gũi với mẹ, mẹ với con là hai khoảng cách xa vời vợi, trái tim mẹ và trái tim con chẳng thể chung cùng một nhịp đập. Được nằm với mẹ trên một chiếc giường nhưng con cảm giác mẹ và con như là hai ốc đảo riêng biệt. Con không dám nằm trọn vào lòng mẹ, ôm lấy mẹ, con không thể xích lại gần bên mẹ được. Từ nhỏ đến lớn, con chưa một lần nào dám nhìn vào ánh mắt của mẹ, để cảm nhận dòng chảy yêu thương đang trào ra từ mắt mẹ hay một cảm giác nào khác hơn nữa. Đôi bàn tay gầy gò nhỏ nhắn của mẹ con chưa một lần được chạm tới. Đôi chân vội vã bước của mẹ, con muốn chạy theo và cùng bước với mẹ nhưng không thể được. Những lời mẹ nói với con, đôi tai con đóng lại và không thể mở.
Mẹ ơi! Con nhận ra được tình yêu mẹ dành cho con, con nhận ra được nỗi hy sinh vất vả, những nỗi mệt nhọc mẹ gánh cho con. Con thương mẹ lắm nhưng chẳng làm thế nào gần mẹ. Những lần mẹ bị ốm, con muốn chạy tới ôm chầm lấy mẹ. Nhưng mẹ biết không, đôi chân con không thể bước, đôi tay con chới với trong khoảng không vô định. Những lần mẹ đau chân, con muốn đôi bàn tay con xoa dịu cái đau nhức trong người mẹ. Con muốn thổi hơi ấm của con vào những những vết đau đang dày vò mẹ. Những trưa trời nắng mẹ đi làm về, con muốn chạy tới lau khô những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán mẹ, muốn pha cho mẹ một ly nước, hỏi thăm mẹ một vài câu và an ủi mẹ bằng tình cảm nhỏ bé nhưng chất chứa tận sâu đáy lòng con. Mẹ ơi! Tất cả những điều đó chỉ là suy nghĩ, là tưởng tượng, nó chẳng thể biến thành hành động, định làm chuyện đó thì như có 1 cái gì đó vô hình ngăn cản con, không cho con tới gần mẹ. Mỗi lần con và mẹ nói chuyện với nhau, chỉ 2 câu thôi là quá nhiều so với sức chịu đựng của con, con chỉ muốn gắt lên thật to, cãi lại lời của mẹ. Mẹ hỏi con con cũng chẳng muốn nói, con trả lời cách hời hợt, trả lời cho qua chuyện. Con khó chịu lắm mẹ à, thà im lặng như 2 người xa lạ còn dễ chịu hơn. Những lần mẹ so sánh con với bạn bè, con ghét lắm, con tức lắm nhưng con chỉ biết ngồi khóc một mình trong nhà vệ sinh hay một góc tối nào đó. Cũng có lần con mong mẹ đi thật xa để con được tự do, thoải mái bay lượn trên bầu trời của con.
Bài đọc thêm: Mẹ, mẹ là gì của con?
Con không dám nói ghét mẹ nhưng nói là yêu thì cũng chẳng phải, có hay chăng nó còn bị mắc kẹt trong trái tim con. Mỗi khi nghe một ai đó kể về mẹ, nhắc đến mẹ là nước mắt con lại rơi. Tim con đau nhói, một dòng cảm xúc hụt hẫng chảy ngược trong trái tim con. Con nghẹn ứ nơi lồng ngực mà không dám thể hiện ra bên ngoài rằng con chẳng thể gần được mẹ. Con thấy nó là một điều phi lí của kẻ làm con. Con thấy mình bất hiếu và tội lỗi khi nói rằng con không thể đến gần mẹ, con không thể yêu mẹ.
Mẹ ơi con đang mơ. Con mơ thấy một giấc mơ thật đẹp. Bàn tay mẹ khẽ chạm vào con, thật ấm áp, thật hạnh phúc. Con cố nhắm nghiền mắt lại để tận hưởng giây phút ấy, để chìm đắm trong niềm hạnh phúc dịu dàng ấy. Con không dám mở mắt ra vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, bay mãi vào hư vô và trước mắt con chỉ là một khoảng không chới với của thưc tại. Con sợ khi nhìn thấy ánh bình minh của mặt trời, con vẫn đang lạc lõng trong căn nhà u tối đó, con vẫn đang cô đơn và loay hoay một mình để tìm ra lối giải thoát cho mình.
Mẹ ơi, khi cái khát khao trong con đã dâng đầy, khi con đã quá thèm khát sự yêu thương và vòng tay ấm áp chở che của mẹ, có lẽ Thiên Chúa Ngài chẳng thể im lặng trước cái khát khao mỏi mòn của con.
Giữa những đau khổ tột cùng, giữa những bế tắc tưởng chừng như chẳng có lối thoát; Ngài đã dẫn con tới nhà DVD, ngôi nhà tĩnh tâm chữa lành nhân cách dưới sự hướng dẫn của cha linh hướng Gioan. Vào đây con như được bước vào hành trình sa mạc thật sự, con được cầu nguyện với Ba Ngôi Thiên Chúa, với Đức Mẹ, các Thánh, các linh hồn. Con được tìm hiểu và học hỏi về các huyền nhiệm của con người mà Chúa đã tạo nên. Con bắt đầu đi tìm những bí ẩn trong con, những bí ẩn mà con chẳng thể hiểu. Ngày lại ngày qua đi… Con đi tìm… tìm mãi… Và điều con không ngờ, không biết trước được rồi cũng tới. Đấng phục Sinh vẫn từng giây từng phút đồng hành và hoạt động trong con. Ngài dọi vào tâm hồn con một tia sáng, thật sáng, thật sáng và gỡ rối cái tâm hồn đang nổi loạn trong con. Ngài cho con biết nguyên nhân làm con xa cách mẹ, không gần được mẹ và giúp con đưa những điều ấy ra ánh sáng. Mẹ ơi! Mười tám năm trời, một mình con phải chịu đựng, phải giấu kín tất cả những chuyện đấy, những chuyện mà con đã nhìn thấy lúc con chỉ là một đứa trẻ lên hai. Bao nhiêu năm con tự đặt câu hỏi: “Tại sao lại như vây, tại sao con không gần được mẹ, tại sao đầu con lúc nào cũng bị quay cuồng bởi những tiếng động rất kinh khủng?” Con như tìm thấy cửa thiên đàng của ngục tù tăm tối bao năm qua mẹ à…..
Bài đọc thêm: Bảy bước sai lầm trong nuôi dạy con
(Còn tiếp)
Oải Hương