Ngộ nhận hay sự thật!
Cuộc đời mỗi người được thêu dệt nên bởi những ánh sáng và cả bóng tối, những thành công và cả những thật bại, những nhận thức chân chính và cả những ngộ nhận đầy những sai lầm. Có những ngộ nhận mang tính chủ quan mà cũng có những ngộ nhận do khách quan mang lại. Có những ngộ nhận không khó để tìm ra thuốc giải, nhưng cũng có những ngộ nhận mà không phải ai cũng hóa giải được nó.
Có một sự ngộ nhận đáng sợ mà tôi vừa khám phá ra trong hành trình sa mạc lần này đó là một sự thật đã xảy đến với tôi mà lâu nay tôi vẫn thầm nghĩ và cho rằng đó là sản phẩm do sự tưởng tượng của trí khôn hay sự phóng chiếu của những khát vọng, những dồn nén, ức chế thâm sâu nơi mình. Để thoát ra khỏi sự ngộ nhận nguy hiểm này và ngộ ra được chân lý của nó, tôi đã phải cố gắng vượt qua rào cản của sự xấu hổ, sợ hãi, để bộc bạch với người đồng hành về vấn nạn làm tôi day dứt nhất. Đồng thời, tôi đã can đảm và kiên trì làm tốt những bài tập mà người đồng hành yêu cầu.
Trước khi đến với hành trình sa mạc này, trong đầu tôi luôn xuất hiện hình ảnh tôi đang quan hệ tình dục với người khác. Tôi thầm nghĩ, hình ảnh này là do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi. Không chỉ trong tâm trí mà ngay cả trong giấc mơ, nhiều lần tôi mơ thấy mình hoặc người khác đang bị cưỡng hiếp. Tôi đã cố gắng rất nhiều để thoát ra khỏi những giấc mơ đó. Có những lúc tôi thoát ra được khỏi những ám ảnh do những giấc mơ đó mang lại, nhưng phần lớn tôi không thoát ra được khỏi tầm kiểm soát của chúng và bị chôn vùi trong những giấc mơ đó. Dù mơ đi mơ lại những cảnh đó nhiều lần, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tất cả chỉ là do trí óc mình tưởng tượng ra thôi.
Sau khi gặp người đồng hành, tôi được hướng dẫn viết ra hết những gì liên quan đến thế giới tình dục của mình, những gì đã từng xảy ra trong suy nghĩ, trong tưởng tượng, trong giấc mơ; những gì đã đi vào trong tôi qua đôi mắt liên quan đến người, con vật và cảnh vật, qua phim ảnh, sách vở, tai nghe; những câu chuyện, ngôn tình, những âm thanh và những hành động nơi thân xác của mình hay của người khác.
Vâng lời người hướng dẫn, tôi bắt đầu viết. Lần đầu tiên, tôi viết về những giấc mơ này. Tôi cố gắng nhớ lại từng tình tiết xảy ra trong giấc mơ như nơi chốn, thời điểm, quang cảnh, diễn tiến của vụ việc, sắc diện của các nhân vật trong giấc mơ và cảm xúc của tôi khi viết đến từng chi tiết một. Tôi viết đi viết lại đến lần thứ ba. Mỗi lần tôi lại nhớ thêm những chi tiết mới xảy đến trong giấc mơ. Viết xong, tôi nhận ra rằng giấc mơ không phải do mình tưởng tượng mà nó có nguồn gốc thật. Nhất là khi viết lại những kí ức tình dục, tôi càng xác tín, những tưởng tượng, những giấc mơ đó có nguồn gốc từ những gì mà tôi đã từng được chứng kiến, được trải nghiệm.
Tôi nhớ lại khá rõ, khi được 10 tuổi, lúc sang nhà bà và vào nhà bác chơi, tôi đã nhìn thấy anh út – con nhà bác đang làm việc đó trên tấm hình một cô gái khỏa thân. Tôi chăm chú đứng nhìn anh ta hành động mà không hiểu biết gì. Những gì anh ta làm và những gì xảy đến nơi anh ta tôi nhớ rõ và rất rõ. Tôi không chắc anh có biết tôi đứng đó hay không, nhưng tôi thì không rời mắt khỏi những gì anh ta đang làm. Rồi kế đến là những gì bố tôi đã làm với mẹ tôi, trong suốt thời gian tôi ngủ với mẹ cũng trỗi dậy trong tôi như những thước phim sống động. Tôi nhớ rõ những gì xảy ra vào đêm thứ nhất, rồi đêm thứ hai, đến đêm thứ ba… từng đêm, từng hành vi cử chỉ, kể cả những âm thanh của hai người dành cho nhau, trong những thời khắc cụ thể. Tôi viết tất cả từng chi tiết sự việc một cách dễ dàng mà không cần suy nghĩ nhiều. Như một dòng chảy đã được khai thông, những kí ức ấy tràn về một cách ào ạt như dòng thác và xuất hiện khá rõ. Tôi viết một cách rất thoải mái, viết không dừng lại được.
Lần đầu khi viết được một lúc, tôi thấy cơ thể nóng bừng lên, kéo theo sự ham muốn trào dâng đến tột cùng, nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt, tôi sợ đến nỗi mồ hôi toát ra ướt đẫm cả mình. Tôi tập trung dùng mũi hít không khí vào thật mạnh rồi thở khí ra từ miệng một cách có ý thức, từ từ và làm liên tục. Tôi làm 10 lần và vào rửa mặt cho tỉnh, như người đồng hành đã hướng dẫn. Có đêm tôi phải bỏ phòng đi ra ngoài hành lang và chạy cho tới khi mệt rồi mới vào viết tiếp. Có những đêm tôi thức trắng để viết, vì không chỉ mong mình sớm tìm ra sự thật mà còn để chống lại sự cương cứng của thân xác và không muốn mình tiếp tục phạm tội. Càng viết, tôi càng thấy mình nhẹ hẳn người ra, và thấy mình thoải mái hơn nhiều. Viết đến đâu, tôi cứ có cảm giác như đống rác lâu ngày cứ trào ra tới đó. Khi ra khỏi phòng, tôi mới nhận ra có nhiều người cũng đang đi đi lại lại trên hành lang và trong nhiều phòng đèn vẫn bật sáng. Tôi linh cảm những chị em này cũng đang làm bài và cũng từng trải nghiệm như tôi. Sau khi chia sẻ, tôi thấy mình đã có được nhận thức đúng về tình trạng của những chị em khác, khi họ cũng ra khỏi phòng và chạy bộ như tôi.
Gặp lại người hướng dẫn, tôi tường trình lại những gì đã xảy ra khi làm, những gì mình nhận thức ra được sau khi viết bài. Lúc đầu, tôi cũng sợ không biết mình làm đúng không. Nhưng khi nghe người hướng dẫn trả lời “Khi con viết mà cơ thể trỗi dậy và làm chủ được ham muốn của mình là con đã thành công. Viết không chỉ để thải chúng ra khỏi đầu óc mà còn phải cho chúng ra khỏi thân xác một cách ý thức”, tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết mình đã đi đúng đường. Người hướng dẫn khuyên tôi “Trong khoảng thời gian này, chỉ cần con biết cách làm, có được những trải nghiệm, những xác tín về cách chữa trị này là tốt rồi. Còn để tống khứ cái kho rác khổng lồ ra khỏi mỗi người thì cần phải có thời gian và cần có một phác đồ chữa trị tiếp theo”
Hành trình sa mạc tạm khép lại, riêng tôi, đã ngộ ra được bao điều mới lạ. Điều mà tôi trước đây không hề nghĩ tới là nguồn gốc của những tưởng tượng, những giấc mơ lại bắt nguồn từ những kí ức của quá khứ dĩ vãng. Tôi vẫn nghe và vẫn trải qua những tưởng tượng, những giấc mơ, nhưng không hề bận tâm đến việc truy tìm nguồn gốc và tầm ảnh hưởng của nó lên trên chính mình, mà cam tâm chịu đựng.
Điều thứ hai, đó là cách truy tìm về nguồn gốc và phương pháp chữa trị cũng như lý giải những tưởng tượng, những giấc mơ cũng thật lạ lùng. Chỉ cần thải hồi những kí ức đó ra ngoài bằng cách viết đi, viết lại những kí ức đó, thì tác động và tầm ảnh hưởng của chúng sẽ giảm bớt và có thể chấm dứt luôn. Dẫu rằng, việc thải hồi kí ức không phải là chuyện dễ làm. Nhưng nếu ai làm được thì sẽ thấy được hiệu quả phi thường của nó. Riêng tôi, lúc đầu thì không tin lắm, nhưng sau khi thực hành vài lần, tôi cảm thấy người mình như nhẹ hẳn ra, vì những gì đã được viết lên trên trang giấy.
Điều thứ ba mà tôi cũng ngộ ra được trong hành trình sa mạc này chính là tất cả đều có nguồn gốc của nó. Dù là giấc mơ hay những tưởng tượng, kể cả những hành vi bất thường của mình, nếu truy tìm cho đến cùng, đều có thể thấy được gốc rễ của nó. Chính những giấc mơ, những gì mình tưởng tượng lại là những chìa khóa quan trọng, giúp ta có thể tìm về những gì đã xảy đến với ta, kể cả những kí ức, khi khả năng nhận thức của chúng ta chưa thể đạt tới sự thấu đáo. Điều này cho thấy những tính cách của con người, nếu tìm được nguồn gốc của nó, đều có thể thay đổi được.
Bài đọc thêm: Đời đổi màu (Phần II)
Hoàng Yến
Bài viết độc quyền tại : svconggiao.net
Nguồn : Trích sách Chuyện Khó Nói