TÔI LÀ NGƯỜI ĐỒNG TÍNH CHĂNG!
Một trong những nỗi ám ảnh, khiến cho một số người trăn trở, lo lắng, chính là đồng tính. Cũng vì thiếu hiểu biết về địa hạt này, nên một số người đã tự cho mình là người đồng tính. Ngay cả trong đời sống tu trì, cũng có không ít trường hợp đã rơi vào tình trạng ngộ nhận bi thương này. Sau đây là câu chuyện của một người đã từng nghĩ mình là đồng tính và đã có những hành vi, biểu hiện như người đồng tính.
Chuyện kể về một cô gái miền quê lên Hà Nội học và cô gái này xin ở trong một dòng tu, để vừa đi học vừa tìm hiểu nhà dòng. Khi vào trong nhà dòng, người phụ trách gửi đến cho cô gái này một chị lớn hơn, có trách nhiệm hướng dẫn cô gái này về đời sống thiêng liêng cũng như đời sống cộng đoàn. Chị này có biệt danh là Thiên thần. Điều đáng nói ở đây là cô bé này luôn sợ vì người chị có biệt danh Thiên thần này bên ngoài luôn luôn tỏ ra lạnh lùng, khó gần và dễ sợ.
Sau hai tháng sống trong cộng đoàn, cô bắt đầu thích nghi với cuộc sống trong nhà dòng. Mặc dù rất mệt vì vừa đi học, vừa làm việc trong cộng đoàn, nhưng cô luôn cố gắng gần gũi với vị Thiên thần của mình. Sau một thời gian, cô khám phá ra vị Thiên thần này không lạnh lùng như cô nghĩ và cô đem lòng yêu mến chị. Tình cảm giữa cô và chị này ngày càng trở nên thắm thiết đến nỗi dù khi đi tắm, khi đi học, đi ngủ, chơi thể thao, làm việc chung, cả khi cầu nguyện, cô cũng luôn nhớ tới Thiên thần của mình. Cô bắt đầu yêu chị, luôn quan tâm, chăm sóc, làm công việc giúp đỡ chị. Tình cảm hai chị em sống khá khăng khít, thân mật và gần gũi.
Một lần, cô gái thấy các chị trong cộng đoàn nói chị Thiên thần của mình có bệnh. Họ hỏi cô bé là chị đó có bệnh nặng em có biết không? Cô thưa: “Em không biết.” Các chị nói, chị đó bị bệnh mà em giữ chẳng hay biết gì cả. Em vội vàng đi hỏi chị thì chị nói không sao cả. Cô bé cảm thấy như chị không muốn nói cho mình về bệnh của chị. Cứ nói đến chuyện đó là chị gạt đi rồi tỏ vẻ lạnh lùng và không nói chuyện nữa. Cô gái bắt đầu lo lắng. Cứ vào nhà nguyện là cô lại nhớ đến chị và không sao nói chuyện với Chúa được. Bây giờ đối với cô, chị Thiên thần này là trên hết. Chúa như không còn hiện diện trong trái tim của cô. Cô đau khổ ngồi trước Chúa và xét lại tại sao lại như vậy mà cô không thể hiểu nổi, dù cô ý thức rõ vào đây là để sống đời tu. Cô bắt đầu rơi vào khủng hoảng, bế tắc và tuyệt vọng. Người cô yêu thương nhất trong cộng đoàn giờ không muốn chia sẻ bất cứ điều gì với cô nữa. Nghĩa là sao? Cô đã khóc rất nhiều. Nhiều như không kể hết được. Hễ cứ bước vào nhà nguyện là cô khóc. Cô cứ kêu lên lạy Chúa, xin cho con biết con phải làm gì? Cô muốn bỏ tu quá vì trái tim cô dành hết cho chị này chứ đâu dành cho Chúa.
Có một chị nói với cô gái: “Chắc là Thiên thần này sợ em lo nghĩ nên mới không nói cho em biết đấy mà, em đừng buồn.” Rồi hằng ngày, cô gái tự an ủi mình bằng câu nói đó. Kể từ đó, cô gái tránh mặt Thiên thần của mình suốt bao nhiêu tháng. Cứ nhìn thấy chị đó là cô tránh mặt. Cô ngại đối diện với chị vì cô sợ là cô thích và yêu chị quá không dứt ra được. Cho đến một ngày, chị của cô lên lớp và từ giã cộng đoàn để chuyển đến một nơi khác. Biết được tin này, cô gái dùng hết can đảm để đến gặp chị của cô và nói hết những gì mà cô cảm thấy trong suốt thời gian sống với chị. Nhưng cô đã không làm được điều đó. Gặp chị mà không nói được gì. Cô lại kìm nén và giữ lại trong lòng. Khi chị Thiên thần rời cộng đoàn, ngày nào cô cũng nhớ đến ánh mắt của chị, cử chỉ ân cần chăm sóc cô trong những ngày chị sống cùng cô. Nó cứ đeo bám trong suy nghĩ của cô, khiến cô cứ ôm nỗi nhớ nhung cho đến giờ này. Và cô nghĩ rằng cô luôn yêu chị. Trong trái tim của cô luôn có chỗ dành cho người chị này, không ai thay thế được. Bởi vậy, cô tự mặc định rằng mình là người đồng tính.
Trong hành trình sa mạc lần này, chúng tôi được một vị đồng hành để giúp cho lớp của cô gái này. Thật may mắn là cô đã được gặp ngài và chia sẻ những nỗi nhớ nhung mà cô đã giữ chặt biết bao nhiêu ngày tháng. Nó làm cho cô đau đớn, dằn vặt rất nhiều. Cô gái đang cần tìm một lối thoát cho riêng mình. Trong suốt năm ngày tĩnh tâm, qua những bài chia sẻ của cha về đồng tính, cộng thêm những bài tập mà cha đã giao riêng cho cô làm, cô đã nhận ra một điều là cô đã ngộ nhận về bản dạng giới của mình.
Bài tập đầu tiên mà cô được giao là: “Hãy viết một lá thư cho người mà mình dành tình cảm rất nhiều trong suốt những năm qua”. Cô gái đã thức và viết lá thư này suốt cả đêm dài. Cô viết đến mức mà cảm xúc dâng trào, như bóp nghẹt con tim cô, nước mắt giàn giụa và cô đã khóc thật nhiều. Ngài khuyên cô, tự cô không thể làm cho những cảm xúc trong trái tim phun trào ra ngoài mà phải nhờ đến sức mạnh của Thần Khí Chúa trợ giúp. Vị đồng hành mong cô hãy ngồi trước Thánh Thể mà viết. Viết ra hết những lời nói, ánh mắt, cử chỉ điệu bộ, hành động… miêu tả càng chi tiết về người đó càng tốt. Hãy tái diễn những cảm xúc khi gặp người đó ra sao, trong hoàn cảnh nào? Cô cứ viết và xả ra hết thì cô sẽ được giải thoát.
Rồi bài tập tiếp theo, cô gái được mời gọi tìm kiếm nguyên nhân gây ra tình cảnh này. Vâng lời cha, cô gái tiếp tục hành trình tìm kiếm gốc rễ của vấn đề này. Đối mặt với gia đình, cô hiểu ra rằng cô là một đứa con được sinh ra trong hoàn cảnh bất đắc dĩ. Nói cách khác là sự có mặt của cô không nằm trong kế hoạch và sự mong chờ của bố mẹ. Cô cảm thấy đau, một nỗi đau khó diễn tả được. Nhưng cô không né tránh mà sẵn sàng chấp nhận sự thật phũ phàng này; nhất là khi cô hiểu được hoàn cảnh không mấy thuận tiện đã đến với gia đình của cô trong thời kì mẹ mang thai cô.
Quả thật, cô bé tiếp tục làm như cha bảo và nhờ Thần Khí Chúa giúp, cô đã đẩy được một khối cảm xúc, tình cảm ra khỏi trái tim và thân xác của mình. Cô như thấy mình được sống lại thật. Cô nhận ra sự đeo bám tình cảm của mình có nguồn gốc rõ ràng chứ không phải một sự ngẫu nhiên hay tình cờ, khó hiểu như trước đây. Chính sự thiếu hụt tình cảm trong gia đình mà suýt nữa đã dẫn cô vào một con đường cụt, một ngộ nhận oái ăm và đầy bi thương. Nhưng cha còn dặn rằng: “Tình cảm của con người làm sao có thể dễ dàng chấm dứt được như vậy. Đối với trái tim cần phải có thời gian làm mới và chữa lành lại được. Con hãy tiếp tục đào thải nó khi trở về cuộc sống, với ít nhất là cần 6 tháng mới có thể vứt bỏ tận căn những thứ tình cảm trong trái tim ra ngoài được. Vì vậy, con hãy can đảm viết bài để trái tim có thể đón nhận được những tình cảm khác. Đặc biệt trong đời tu, trái tim phải dành một chỗ cho Thiên Chúa. Muốn có một trái tim tốt, con cần quyết tâm vứt hết những thứ tình cảm đã nhập khẩu, khống chế, và đã làm tê liệt, điên dại tâm hồn con bấy lâu nay”.
Những lời căn dặn của vị đồng hành, cùng với kinh nghiệm vừa trải qua, cô gái biết rằng mình còn nhiều việc phải làm, đang đợi chờ cô ở phía trước. Nhưng cô không lo sợ, trốn chạy như trước nữa. Vì cô hiểu rằng lời Chúa nói hoàn toàn chính xác “Sự thật sẽ giải thoát anh em”. Chỉ khi dám đối diện với sự thật và nhờ Thần Khí sự thật trợ giúp, con người mới được giải thoát và đạt tới sự tư do đích thực mà Thiên Chúa hứa ban cho họ. Mong sao những ai rơi vào tình cảnh như cô gái cũng có được cơ hội sớm được chữa lành. Nhờ đó, tự do mới thật sự thuộc về chính họ. Cái gì cũng có cái giá của nó. Tự do phải do chính ta tranh đấu hết mình mới có được.
Bài đọc thêm: Sự thật hay ngộ nhận
Vạn Thành Tâm
Bài viết độc quyền tại: svconggiao.net
Nguồn: Trích sách Chuyện Khó Nói