Những ngày đầu đặt chân tới đất Hà Thành, tôi mong mỏi tìm cho mình được một hướng đi cho tương lai. Trước hết, tôi đi tìm một công việc để kiếm tiền tự trang trải cho cuộc sống của mình. Sau một thời gian dài, cuộc sống bon chen, vất vả nơi đây đã khiến tôi mệt mỏi, căng thẳng. Có một khát vọng sâu xa, không biết đến với tôi từ lúc nào, vẫn thấp thỏm chỗi dậy vào những lúc tâm hồn tôi trống vắng và đượm vẻ ưu phiền. Tôi quyết định dừng lại mọi việc, bước vào sa mạc để đi tìm thánh ý của Thiên Chúa. Nhưng trước khi đi tìm thánh ý của Thiên Chúa, tôi đã chứng kiến bao nỗi sợ kinh hoàng xảy đến cho những anh chị em đang tĩnh tâm trong cùng một mái nhà.
Trong thời gian này, tôi đã được chứng nghiệm bao nhiêu nỗi sợ mà nhiều người đã phải gánh chịu trong mệt mỏi, âu lo, khắc khoải. Có người thì sợ các con vật như rắn, giun, ốc sên, đỉa, sâu, dán, thạch sùng, chuột,… Còn một số người lại sợ tiếng động, tiếng hét, ánh mắt, bóng tối hay một vật dụng nào đó như kim chích, dao, kéo,… Có số người thì sợ đám đông, sợ bị bỏ rơi, sợ hiểu nhầm,… Đặc biệt hơn nữa là có những người, mang trong mình nỗi sợ ẩn tàng sâu lắng mà chỉ trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó mới phát lộ ra ngoài. Riêng tôi, tiếng la hét thất kinh của người khác, trong không gian yên tĩnh, vẫn là nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất, luôn đeo bám ám ảnh tôi, nhưng chỉ xuất hiện với tôi, sau biến cố vừa xảy ra trong Nhà Tĩnh Tâm.
Phải thú nhận rằng, sau một thời gian trải qua kỳ tĩnh tâm khá dài tôi tưởng rằng con người mình vẫn ổn, không có vấn đề gì. Nhưng bỗng một ngày kia, vào một buổi tối, chúng tôi đang tập trung lại trong một căn phòng để xem việc tìm bệnh cho từng người. Khi người hướng dẫn bất ngờ tung những con vật làm bằng nhựa như rắn, cóc, chuột, thạch sùng lên bàn thì lập tức trong số chúng tôi có hai chị hét toáng lên với giọng khiếp sợ. Tiếng hét đó làm tôi choáng váng, đầu đau ê ẩm. Tôi chạy ngay vào nhà trong, bịt chặt tai lại để tránh nghe tiếng hét đó, nhưng vẫn không sao thoát được.
Rồi những ngày kế tiếp, mỗi lần vị đồng hành rút các con vật đó ra, đặt lên bàn, thì những tiếng hét thất thanh, đầy sợ hãi lại vang lên, khiến đầu óc, tâm trí tôi bấn loạn lên, bủn rủn. Tôi không tài nào chịu đựng được nữa. Tôi vất cả dép, lao ra khỏi phòng, chạy nhanh như cắt, chân như thể không bén vào đất, chạy như một kẻ mất hồn vậy. Tôi chạy mà không biết là mình đang chạy đi đâu. Mấy chị trong phòng đuổi theo tôi nhưng không kịp. Lúc gần tới hồ Hoàn Cầu thì họ mới theo kịp tôi và đưa tôi về nhà trong trạng thái hoảng sợ, khiếp kinh. Kể từ đó, tôi mới biết mình sợ tiếng hét của người khác. Đây là điều mà trước đây tôi không hề biết và chưa hề xảy đến với tôi.
Những ngày tiếp theo, cứ mỗi lần nghe một chị em nào la hét là đầu tôi choáng váng, toàn thân thì run rẩn, mềm nhũn như khối thịt không có xương, còn mặt mày thì tái xanh, như không có giọt máu nào. Đầu tôi thì vang lên tiếng ầm ầm, như muốn nổ tung lên. Nếu không có những người khỏe mạnh ở bên cạnh giữ lại thì tôi lại vụt chạy như bị ma đuổi vậy. Nỗi sợ đó làm cho con người tôi kiệt sức và ngất xỉu liên tục.
Bài đọc thêm: Ai cứu tôi thoát khỏi nỗi sợ này !
Được sự hướng dẫn của nhà trị liệu cũng là vị linh hướng giúp tĩnh tâm, tôi mày mò tìm về nguyên nhân gây ra nỗi sợ này. Sau những tâm sự của tôi, và phải một thời gian suy nghĩ, hồi tưởng, mẹ tôi mới nhớ ra được biến cố đã làm nên nỗi sợ này của tôi. Mẹ tôi kể lại rằng vào lúc hai tuổi, đang lúc mẹ tôi nấu cơm thì tôi đã cầm lửa để đốt nhà. Khi mẹ quay lại thì đám cháy đã bùng lên. Mẹ tôi hoảng sợ và la hét thất kinh khi thấy nhà cháy. Những người xung quanh vội vàng chạy đến dập lửa và cứu được ngôi nhà bằng lá của gia đình tôi. Chính nỗi lo sợ hoảng loạn trên khuôn mặt của mẹ, cùng với những tiếng la hét đó đã in sâu vào trong tâm trí của một đứa bé mà nó đâu có nhớ.
Sau khi biết được điều đó, tôi đã thoát dần ra khỏi sự sợ hãi. Mỗi lần nghe tiếng hét, tôi cố đối diện và bình tĩnh thoát ra. Người hướng dẫn muốn tôi tiếp tục đi làm để tìm bệnh. Sau mấy tháng đi làm, tôi vẫn cảm thấy có một cái gì đó chưa ổn liên quan đến nỗi sợ này. Mấy tháng tiếp, tôi được hướng dẫn đi tìm tiếp về nguyên nhân gây ra nỗi sợ mà vẫn chưa thấy. Tôi quyết định về nhà để tìm ra gốc rễ của nó. Tạ ơn Thiên Chúa, vừa về đến nhà được một hôm thì mẹ tôi đã nhớ ra được một biến cố khá quan trọng xảy đến với tôi lúc ba tuổi. Đó là khi tôi đang chơi thì có một người đàn bà bất chợt tiến sát sau tôi và hét lên một tiếng, rồi ép sát mặt bà vào mặt tôi. Thế là một kẻ thù gây ra nỗi sợ kinh điển trong tôi lại được lộ diện. Tâm hồn tôi như được giải thoát khỏi một gánh nặng chất chồng trong tim lâu nay. Kể từ giây phút đó, nỗi sợ giảm dần, tôi lên kế hoạch tập luyện để vượt thắng nỗi sợ và chỉ một thời gian ngắn, nỗi sợ tiếng hét trong tôi không còn sợ nữa. Tôi được giải thoát, được chữa lành, được tự do.
Bài đọc thêm: Nỗi sợ và sự chữa lành !
Cuộc sống con người với bao vấn nạn xảy ra. Đó là điều không tránh khỏi. Một sự đùa giỡn bất cẩn hay một cách ứng xử được xem là bình thường đối với người lớn vẫn có khả năng để tạo nên những vết thương lòng, những tâm bệnh hiểm nghèo, khó tìm, khó chữa cho trẻ nhỏ. Nhưng điều tôi vẫn luôn trăn trở là làm sao có thể giúp cho những bậc làm cha, làm mẹ hiểu được tầm ảnh hưởng vô cùng lớn lao của những sự kiện và những ứng xử đùa giỡn của họ lên tâm trí của con mình ! Nhờ đó, họ có thể giữ cho con cái mình thoát khỏi những tâm bệnh hiểm nghèo, lẽ ra không nên có sau này. Nhờ đó, những người con đó sẽ có được một nhân cách ổn định mà tiến bước.
Hương Trầm
Bài viết độc quyền tại svconggiao.net