Xuất tu. Đó là quyết định của tôi sau bao tháng ngày vò đầu suy nghĩ. Dù rằng tôi đã tuyên khấn được vài năm, nhà dòng vẫn yêu mến tôi. Nhưng tôi vẫn quyết định rời bỏ nhà dòng để về nhà và có thể lập gia đình. Nhà dòng cho tôi một thời gian để cầu nguyện và suy nghĩ lại. Sau thời gian đó, tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình là xin về. Nhà dòng chấp nhận đề nghị của tôi. Lý do xuất tu tôi đã bộc bạch với nhà dòng khá rõ. Tôi đã từng bị lạm dụng tình dục nhiều lần vào thời thơ ấu. Vì thế, tôi cảm thấy mình bị cám dỗ nhiều về chuyện đó, nhất là thời điểm của phụ nữ, khó có thể thắng nổi những ham muốn thân xác, lỗi lời khấn, mất bình an và phạm tội nhiều.
Bài đọc thêm: Ngộ nhận hay sự thật phần II
Nhà dòng tôn trọng quyết định của tôi. Đang khi chuẩn bị rời khỏi nhà dòng, nhà dòng báo tin đó cho một linh mục và đã từng là cha giáo dạy tôi. Ngài muốn nhà dòng cho tôi đi tĩnh tâm để xem lại ơn gọi và tìm hiểu sự thật đằng sau quyết định này. Nhưng người hướng dẫn bảo rằng chưa có tiền lệ. Em không muốn tu thì cứ để cho em về. Cha giáo đề nghị giúp tôi tĩnh tâm tại nhà. Nhà dòng đồng ý và tôi cũng chấp nhận.
Trong ngày tĩnh tâm đầu tiên, tôi đã chia sẻ với ngài những gì tôi đã trải qua và hậu quả cũng như tình trạng hiện tại mà tôi đang phải đối mặt. Tôi vẫn muốn tu, yêu thích đời tu. Vậy mà tôi không sao thắng được những hình ảnh của ký ức dĩ vãng. Cha trả lời “Nếu quả thực vấn đề đúng như con trình bày thì con nên về lập gia đình thì tốt hơn. Nhưng cha không chắc là vấn đề của con là chuyện đó.” Câu trả lời của ngài khiến tôi suy đi nghĩ lại mãi và quyết định để Chúa quyết định qua cha đồng hành.
Trong ngày thứ nhất, cha yêu cầu tôi viết về người bố của mình. Phản ứng của tôi là “Không ! Con không viết.” Một phản ứng khá gay gắt mà tôi không kiềm chế nổi. Cha nhẹ nhàng nói với tôi “Con đừng chạy trốn sự thật. Vì như Chúa Giê-su nói chỉ có sự thật mới giải thoát được cho con.” Sau những giằng co, dằn vặt, tôi vâng lời cha và viết thư cho bố tôi. Hôm sau tôi gởi lá thư đó cho cha giáo. Một lá thư viết tay, dài tới 8 trang giấy A4, chằng chịt là chữ và cả những giọt nước mắt nữa, đã bị chính tôi xé nát trước khi đưa cho cha giáo. Trong lá thư này, tôi không che dấu cảm xúc thật của mình. Những gì khiến tôi ấm ức nhất với bố tôi trước đây, tôi đã viết ra tất cả.
Bài đọc thêm: Mùa Xuân dang dở – phần I
Cha giáo không giật mình vì hành vi kỳ cục của tôi. Ngài kiên nhẫn ghép những mảnh giấy lại với nhau để đọc lá thư của tôi. Sau khi đọc xong, cha hỏi tôi “Tại sao lúc cha bảo con viết thư cho bố, con lại trả lời ngay là không.” Tôi đáp ngay tức khắc : “Vì con hận bố mà tính con rất giống tính bố.” Cha cười và nói “Vấn đề là ở chỗ đấy.”
Cha tiếp tục yêu cầu tôi truy tìm nguyên nhân và biện giải cho việc tại sao bố tôi lại ứng xử bất công với mẹ tôi và gia đình tôi như thế. Lá thư thứ hai lại ra đời. Trước khi viết lá thư thứ hai tôi đã cố đi tìm những gốc rễ khiến bố tôi lại hành xử như vậy, để biện minh cho những việc làm bất công của bố tôi. Đành rằng, trước khi viết lá thư thứ nhất, tôi hận bố tôi vô cùng. Nhưng sau khi viết xong lá thư này, tôi cảm thấy nhẹ lòng và bắt đầu cảm thấy không còn ghét và hận bố tôi như trước đây nữa. Càng tìm hiểu về con người và cuộc đời bố tôi, tôi càng thấy thương bố. Tôi đã nhận ra rằng mình trách oan bố nhiều quá. Đặc biệt, sau khi nghe cha giải thích về các hành vi của bố, tôi thấy mình thật bất hiếu. Bất hiếu nhất là chẳng chịu tìm hiểu gì về con người và cuộc đời của bố nên mới có những uất ức và thù hận như vậy. Vậy là lá thư thứ hai, nhằm minh giải những hành vi kỳ cục của bố tôi, đã được chính tôi viết xong.
Kính mời quý độc giải đón đọc phần II
Bích Trì
Bài viết độc quyền tại svconggiao.net