Lần đầu tiên anh đưa tôi đi nhà nghỉ là khi anh đã say mèm, khi cái nhu cầu sinh lý của người đàn ông tăng cao bởi chất men bia rượu và cũng là khi con người ta sống thật với lòng mình. Anh đã khóc và nói thật tất cả cho tôi nghe những điều mà chính tôi cũng đang suy tư trong lòng mình. Đêm đầu tiên ngủ cùng với một người đàn ông dù đó là người mình yêu thương, lòng tôi vẫn có chút gì đó sợ hãi. Phải chăng nỗi mặc cảm tội lỗi quá lớn cộng với sự áy náy khi nghĩ về truyền thống đạo đức của gia đình đã ngăn chặn tôi lại, không cho phép tôi đi quá giới hạn? Và cái đêm đầu tiên đầy sợ hãi và tò mò đó đã chỉ dừng lại ở những nụ hôn, những cái đụng chạm nhẹ nhàng. Nhưng chính những thứ đó đã khơi dậy và khai mở trong tôi một sự kích thích ham muốn tình dục mạnh mẽ để rồi dẫn đến lần thứ hai và những lần khác nữa.
Bài đọc thêm: Con Nghiện phần I
Lần thứ hai đi nhà nghỉ, tôi không còn cảm thấy xấu hổ và sợ sệt như trước thay vào đó tôi mạnh bạo và chủ động hơn. Tôi muốn mình trở thành diễn viên trong những thước phim đen đã xem. Tôi bị thôi thúc một cách rất mãnh liệt. Thế nhưng, trong giây phút đó, lý trí tôi rối bời, lương tâm tôi lên tiếng dữ dội. Tôi nghĩ đến cái màng mỏng manh đó, tôi sợ mất nó. “Tình yêu mà mình đang lao vào chỉ là mối tình sinh viên, nó có đủ bền vững để mình hi sinh cái trong trắng của người con gái cho anh? Mình có đang quá liều lĩnh không?…” Tôi tự vấn mình bằng rất nhiều câu hỏi. Đầu tôi chợt tua lại những câu chuyện về những cô gái đã bị người yêu bỏ sau khi trao thân cho anh ta hay những người vợ bị chồng khinh bỉ khi bị phát hiện là không còn trinh trắng nữa. Tôi chợt sợ hãi, chợt chột dạ. Lí trí chưa ngừng phân tích thì lương tâm tôi lại gào thét. Tôi lại chợt nghĩ đến tôi là ai, là con nhà có đạo, được dạy giáo lý từ nhỏ. Tôi chợt nghĩ đến truyền thống đạo đức của gia đình. Lương tâm tôi không cho phép tôi được làm chuyện bậy bạ đó, không cho phép tôi vượt quá giới hạn. Sau những giây phút đấu tranh tư tưởng và đấu tranh trong lương tâm, tôi vẫn không thể dũng cảm dứt bỏ để ra về. Tôi đã để anh đụng chạm vào cơ thể mình và dừng lại ở đó…
Sau những lần vui vẻ bên người yêu, tôi phải chịu sự giằng xé lương tâm một cách khủng khiếp. Lý trí tôi ghê tởm chính mình, ghê tởm những việc mình làm. Đường đường là một đứa con gái có đạo nhưng tôi lại sống bệ rạc và buông thả, không bằng một người lương dân. Chính vì mặc cảm tội lỗi nên tôi không dám đến với Chúa, tôi bỏ bê việc đi lễ và ngày càng sa lầy vào trong vũng bùn tội lỗi đó. Tôi không thể tập trung vào việc học hành được vì thế mà học lực của tôi giảm sút rất nhiều. Tôi đau khổ, dày vò bản thân mình vì thấy mình cứ luẩn quẩn trong cái vòng tình và tội đó mà không thoát ra được. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thực sự bế tắc và mất phương hướng. Tôi sống chán nản, buồn bã và tuyệt vọng. Cuộc sống cứ trôi, tôi thấy mình không phải đang sống mà chỉ đang tồn tại một cách vật vờ, vô nghĩa và vô vọng.
Bài đọc thêm: Tâm sự của người nghiện Tình Dục phần II
Kính mời quý độc giải đón đọc phần IV
Thủy Tiên
Bài viết độc quyền tại svconggiao.net