Để chuẩn bị tuyên khấn lần đầu và khấn trọn đời, nhà dòng đã lo cho chúng tôi đã trải qua cuộc tĩnh tâm 10 ngày. Cuộc chiến sa mạc của chúng tôi đã bước sang ngày thứ ba. Cũng như hai ngày trước, sau Thánh lễ, những giờ giảng phòng, những thời gian cầu nguyện riêng tư, thì vào lúc 19h, 49 chị em chúng tôi đã có mặt tại nhà nguyện. Vị giảng phòng tiếp tục dẫn dắt giờ chầu Thánh Thể cho chúng tôi. Giờ chầu này cũng như giờ chầu của hai đêm trước. Tất cả chúng tôi không hề có sự chuẩn bị.
Bài đọc thêm: Với ơn Chúa, tôi có thể tha thứ cho cha tôi
Đang lúc mọi người hướng nhìn lên Chúa Giê-su Thánh Thể để giãi bày tâm sự cách tự phát thì ở gần cuối nhà nguyện, tôi rít lên trong uất hận, nghẹn ngào, mắt trừng lên giận dữ :“Giê-su ! Con giết nó.” Người quỳ bên cạnh tôi hoảng loạn muốn bỏ chạy nhưng không chạy được. Trong nức nở, tôi giãi bày tâm sự với Chúa Giê-su về một nỗi hận thù và sự sợ hãi chất chứa trong lòng đã 22 năm mà không một ai hay biết.
Sự thật về nỗi hận và nỗi sợ xảy ra sau biến cố bố tôi qua đời. Lúc đó tôi mới được ba tuổi. Người cậu của tôi từ Buôn Mê Thuật về dự tang cùng gia đình. Thấy hoàn cảnh gia đình gặp khó khăn, cậu đã đề nghị với gia đình tôi là đưa tôi vào trong Buôn Mê Thuột để giúp đỡ. Mẹ tôi đồng ý và tôi đã ra đi đến miền đất xa lạ mà chẳng nghĩ gì. Gia đình cậu tôi có 9 người con trai và một cô con gái. Hằng ngày các anh kéo nhau vào rẫy làm cà phê cùng cậu. Còn tôi ở nhà với người con gái duy nhất của cậu.
Bài đọc thêm: Tội ác
Chị tôi là người khá nổi tiếng về tính đanh đá ghê gớm và được những người trong thôn gọi là sư tử xóm. Vì vậy, dù đã đến tuổi lập gia đình nhưng không ai dám đụng vào. Tôi phải sống với sư tử xóm một thời gian khá dài. Tuổi thơ của tôi bị nhấn chìm trong sự sợ hãi kinh hoàng bởi người chị này. Dường như tất cả sự bực bội và lòng thù hận chị trút hết lên tôi. Chị hành tôi đến mức tôi khiếp sợ mà không dám bộc bạch với ai. Có những lúc chị đánh tôi mà hai cánh tay tím bầm và in hằn như con rắn đang quấn chặt vào tay tôi. Có hôm chị đánh gãy cả tay tôi nhưng cấm không cho tôi nói với ai cả. Nhìn cánh tay mình tôi cứ tưởng như hai con rắn đang quấn chặt lấy tay tôi. Tôi khiếp sợ con rắn từ đó. Biết tôi sợ rắn, người chị này còn bắt rắn để hù dọa tôi, khiến tôi càng khiếp sợ hơn. Có hôm chị còn bắt rắn và dọa sẽ bỏ rắn vào miệng tôi, nếu tôi nói cho cậu tôi biết về những gì chị đã làm cho tôi. Tôi không còn hồn vía nào nữa. Bởi vậy, dẫu người chị này có hành hạ tôi đến đâu mà chỉ cần dọa nếu nói ra sẽ cho rắn chui vào miệng là tôi phải im và không dám nói thêm một lời nào nữa.
Rồi Chúa cũng đã đoái thương đến giải thoát tôi sau mấy năm tuổi thơ chịu nhục hình hành hạ. Khi có người…………………………………
Kính mời quý độc giả đón đọc phần II
Thiên Hương
Bài viết độc quyền tại svconggiao.net