Rồi những đêm kế tiếp, tôi không sao chợp mắt được ! Tôi sợ, rất sợ anh ta, nhưng không dám nói với ai, kể cả má tôi, người tôi tin tưởng và thân nhất trong gia đình. Mặc dù má luôn dặn tôi rằng con gái phải biết giữ mình, ngủ một mình phải khoá cửa cẩn thận. Nhưng má lại không hay biết về những gì tôi đang phải chống trả lại nằm ngay trong nhà tôi. Dù kẻ đó vẫn theo đuổi mục đích hãm hại đời tôi nhiều đêm khác, nhưng vì quá sợ hãi, nên tôi luôn canh chừng, phòng thủ và anh ta không thể làm hại được thân xác tôi. Nhưng anh đã biến tôi trở thành một con người hoàn toàn khác trước. Một con người hồn nhiên, đơn sơ, cởi mở, vui vẻ, hòa đồng với mọi người, nay trở thành một con người luôn lo lắng, sợ hãi, trầm tư, luôn co cụm khép mình lại, trong tư thế phòng vệ, sẵn sàng nổi điên tấn công khi bị người khác đụng đến, không cho ai đến gần, không mở lòng ra với ai và khó tin tưởng vào ai.
Bài đọc thêm: Thế giới đó trong tôi – Phần I
Cũng từ biến cố đó, trong tôi đã hình thành nên những thói quen phòng vệ cẩn thận, nhất là trước khi lên giường. Trước khi ngủ, nếu một mình trong phòng, tôi phải khoá cửa cận thận, kiểm tra xem dưới gầm giường có ai không, nằm ngủ không bao giờ tôi quay mặt vào tường. Tôi phải nằm ra ngoài nhìn thấy cánh cửa tôi mới an tâm. Kèm theo thói quen này là nỗi sợ bị người khác hãm hại luôn đeo bám, ám ảnh tôi, khiến tôi mệt mỏi, căng thẳng và u buồn nhiều. Tôi luôn canh chừng người khác hại mình.
Nhờ hành trình sa mạc này, với sự dẫn dắt nhẹ nhàng, tinh tế nhưng dạn dày kinh nghiệm của vị đồng hành, tôi đã can đảm nói ra sự thật, viết ra sự thật trong quá khứ để tôi được giải thoát, được giãi bày những cảm xúc thật của tôi. Qua những lần viết và chia sẻ, tôi dần dần ý thức và làm chủ được nỗi sợ của mình. Tôi quản lí được nỗi sợ luôn bị ám ảnh về cái bóng đen đứng ở trước giường của tôi. Cũng từ đây, tôi nhận ra gốc rễ tính cách bây giờ của mình phát xuất từ đâu và bởi ai. Nhớ đó, tôi không tự mặc định, đóng khung mình vào trong cái tính cách mà trước đây tôi cho là không bao giờ thay đổi được. Tôi quyết định trở về nguồn bằng cách đào thải tất cả những gì đã làm tôi biến chất và nỗ lực làm sống lại những kí ức tươi đẹp của tuổi thơ. Càng làm tôi càng thấy mình sống hồn nhiên, vui tươi và cởi mở hơn trước.
Bài đọc thêm: Con đường truân chuyên – Phần I
Có một điều nữa, tôi cũng ngộ ra được sau hành trình sa mạc này là luôn phải đối diện với những vấn đề đang xảy ra với mình, không được lẩn tránh hay trốn chạy. Càng lẩn tránh, chạy trốn thì mình càng rơi vào bế tắc, sợ hãi, hoảng loạn, bất an. Còn khi mình can đảm đối mặt để nhận diện vấn đề, ra sức đào thải, tìm kiếm nguyên nhân và cách hóa giải nó thì ta mới có khả năng làm chủ và điều phối được những vấn đề đó. Vì chỉ khi nào đối diện với sự thật mà chúng ta mới được giải thoát.
Ước mong sao, những người lớn cần suy nghĩ và chấm dứt những hành vi xấu của mình để đừng làm hại và giết chết những mảnh đời vô tội, ngây thơ, đừng làm cho những trẻ nhỏ biến thành một kẻ xa lạ với chính họ trong chính con người họ. Và những ai đã lỡ bị kẻ khác làm cho biến chất thì hãy biết cách tìm về với con người thật của mình mà sống cho bình an, thanh thản, tự do và hạnh phúc.
Thiên Tân
Bài viết độc quyền tại Svconggiao.net