Hôm nay, Lời Chúa mời gọi chúng ta hiểu rằng “lô-gích” của Thiên Chúa vượt xa rất nhiều so với lô-gích đơn thuần của con người. Trong khi chúng ta, loài người, thì tính toán (“họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn”: Mt 20,10), thì Thiên Chúa — Đấng là Người Cha đầy lo lắng chăm sóc — chỉ đơn giản là yêu thương chúng ta (“Hay là mắt bạn ganh tỵ, vì tôi nhân lành?”: Mt 20,15). Và thước đo của Tình Yêu là yêu không bờ bến: “Tôi yêu vì tôi yêu, tôi yêu để mà yêu” (thánh Bênađô).
Bài đọc thêm: Làm gì để sống đời đời !
Nhưng điều đó không có nghĩa là công bình trở nên vô ích: “Tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng” (Mt 20,4). Thiên Chúa không tùy tiện, và Ngài muốn đối xử với chúng ta như những người con khôn ngoan; vì thế, thật hợp lý khi Ngài “thương lượng” với chúng ta. Thực ra, vào những dịp khác, giáo huấn của Chúa Giêsu cũng cho thấy rõ ràng rằng: ai đã được lãnh nhận nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn (hãy nhớ lại dụ ngôn các nén bạc). Cuối cùng, Thiên Chúa là Đấng công chính, nhưng đức ái không bỏ qua công lý; đúng hơn, đức ái vượt lên trên công lý (x. 1Cr 13,5).
Một câu ngạn ngữ dân gian nói rằng: “Công lý chỉ để mà công lý thì là sự bất công tệ hại nhất.” Thật may cho chúng ta, công lý của Thiên Chúa — xin nhắc lại, tràn đầy Tình Yêu — vượt xa những khuôn mẫu của chúng ta. Nếu chỉ là công bằng thuần túy và nghiêm ngặt, chúng ta sẽ còn phải chờ mãi mới được cứu chuộc. Tệ hơn nữa, chúng ta sẽ chẳng còn chút hy vọng nào về ơn cứu độ.
Bài đọc thêm: Giải quyết nỗi buồn!
Theo công bằng nghiêm ngặt, chúng ta chẳng xứng đáng được cứu chuộc: chúng ta đơn giản là bị tước mất mọi sự mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta trong lúc tạo dựng, nhưng chúng ta đã khước từ khi phạm tội nguyên tổ. Vậy, chúng ta hãy xem khả năng phán đoán, so sánh và tính toán của mình ra sao khi chúng ta cư xử với tha nhân.
Hơn nữa, nếu nói về sự thánh thiện, chúng ta phải bắt đầu từ nền tảng là tất cả đều do ân sủng. Bằng chứng rõ ràng nhất là trường hợp của Dimas, người trộm lành. Ngay cả khả năng trở nên xứng hợp trước mặt Thiên Chúa cũng là một ân huệ (một điều được ban tặng cách nhưng không). Thiên Chúa là Chủ, là “người chủ vườn nho ra từ sáng sớm để thuê thợ vào làm vườn nho của mình” (Mt 20,1). Vườn nho (nghĩa là, sự sống, thiên đàng…) là của Ngài; còn chúng ta chỉ là những khách mời, và không phải là theo cách tầm thường: đó là một vinh dự cho chúng ta khi được làm việc ở đó và, nhờ đó, “được” hưởng thiên đàng.
Cha Antoni CAROL Hostench – (Sant Cugat del Vallès, Barcelona, Tây Ban Nha)