Có những quá khứ người ta có thể dễ dàng quên đi mà không cần đến những cố gắng của riêng mình. Nhưng cũng có những quá khứ mà ai đó, dù rất muốn và đã cố hết mình để giũ bỏ nó mà cũng không sao vứt bỏ được. Đó chính là câu chuyện của riêng tôi, một cô bé mang trong mình một nỗi mặc cảm và những ám ảnh kinh hoàng suốt mười mấy năm trời, tưởng chừng như vô phương cứu chữa, không thể thoát ra được.
Tuổi 13, cái tuổi hồn nhiên vô tư với nhiều ước mơ tươi đẹp, nhưng với tôi đó lại là cái tuổi kinh hoàng nhất. Những kí ức đau thương của một cô bé miền quê bị người thân lạm dụng luôn là những vết thương rớm máu và rỉ máu mà tôi khó có thể quên được. Chính vì biến cố bị lạm dụng tình dục này mà tôi, một cô bé hồn nhiên, đơn sơ, đã trở nên một con người khác. Tôi luôn tỏ ra lo lắng, sợ hãi, khép kín, đau buồn, lẩn trốn và không còn sự tự tin, dù đã bước sang tuổi 25. Cuộc sống của tôi trở nên tăm tối, bế tắc vì luôn mặc cảm về kí ức đau thương của chính mình cho đến lúc tôi được Thiên Chúa viếng thăm và ban ơn giải thoát.
Bài đọc thêm: Êm dịu hơn – phần II
Tôi vẫn nhớ không quên cái thời khắc mình bị lạm dụng lần đầu tiên. Hôm đó, bố mẹ tôi và mọi người đi vắng, con người khốn nạn đó đã rủ rê và đưa tôi vào trong vòng xoáy của dục tình mà tôi nào có biết. Tôi phải nằm im để cho kẻ đó thỏa mãn cái ham muốn thân xác của nó trong đau đớn, quằn quại của thể xác và kéo dài ròng rã suốt hai tuần tiếp theo. Những gì kẻ đó đã làm cho tôi trong lần đầu tiên cứ xuất hiện liên tục trong tâm trí tôi. Làm việc gì tôi cũng thấy nó xuất hiện. Tôi cảm thấy kinh hoàng, sợ hãi ánh mắt đó và luôn tìm cách lẩn trốn, nhưng hoàn toàn vô vọng khi tôi ở nhà một mình. Cho đến một ngày, tôi bắt đầu có kinh nguyệt thì người đó mới chịu buông bỏ cho tôi. Nhưng những kí ức đó lại không chịu buông tha cho tôi. Chúng đeo bám, ám ảnh, đòi buộc, khiến tôi tự nhốt mình lại trong một thế giới riêng và chẳng bao giờ dám tâm sự với ai cả. Tôi cũng không đủ can đảm để có thể nói cho bố mẹ biết sự thật đau lòng này mà cứ sống trong sợ hãi, dằn vặt và lo lắng.
Mãi tới năm học lớp 11, tôi mới dám quen một anh lớn hơn tôi 3 tuổi. Anh và tôi đã trải qua một khoảng thời gian khá dài để tìm hiểu nhau. Cứ thế, thời gian trôi qua, tình cảm của chúng tôi dần chuyển sang tình yêu. Khi anh nói lời yêu tôi, tôi mới mạnh dạn hơn, vượt qua rào cản tâm lý khó khăn hồi nhỏ để mở lòng để đón nhận một thứ tình cảm mới. Anh và tôi gặp gỡ nhau tâm sự, chia sẻ cho nhau hết tất cả con người của mình. Lần đầu tiên trong đêm tối giữa cánh đồng vắng người, khi anh chạm vào thân xác của tôi thì bất chợt mọi kí ức về cái lần bị người đó lạm dụng ùa về, tôi đã dùng tay của mình gạt tay anh ra. Tôi im lặng, tựa người vào lòng anh, và anh cũng không hỏi tôi vì sao lại làm như vậy. Tôi thấy sợ hãi khi nhớ đến kí ức ấy và lo lắng khi nghĩ rằng liệu mình che giấu không cho anh biết về kí ức đã qua có ổn không.
Bài đọc thêm: Êm dịu hơn – phần I
Cũng kể từ lúc ấy, tôi bắt đầu nảy sinh ý nghĩ tò mò tìm hiểu về cơ thể của mình, về cách để yêu một người sẽ như thế nào, rồi hai người làm gì khi yêu nhau. Chiếc điện thoại đã giúp tôi trả lời hết những câu hỏi mà chính tôi đặt ra cho mình. Cũng chính chiếc điện thoại này đã đưa tôi vào thế giới của những câu chuyện khiêu dâm, những hình ảnh đồi trụy, những bộ phim khiêu dâm đủ thể loại khác nhau. Dường như từ lúc ấy tất cả những thứ liên quan đến tình dục đã lấp đầy trong đầu tôi, chẳng thiếu gì. Và rồi lần đầu tiên tôi biết thủ dâm, nó mang lại giây phút khoái cảm thích thú dù sau đó là một mặc cảm tội lỗi. Thế nhưng, tôi chẳng thể vượt thắng được cái cảm giác thích thú kia.
Lần thứ hai, anh và tôi hẹn hò với nhau. Khi mà anh hôn tôi và những lần đụng chạm nhẹ nhàng bên ngoài đã khơi dậy trong tôi một sự kích thích mạnh mẽ. Có lần hai rồi sẽ có lần ba… Sau những giây phút vui vẻ bên người yêu, tôi thấy ghê tởm những việc mình làm. Tôi phải chịu sự giằng xé lương tâm khủng khiếp bởi mặc cảm tội lỗi và sự chán ghét bản thân mình. Nhưng rồi, ngựa quen đường cũ, tôi đã đọc rất nhiều truyện khiêu dâm, xem những hình ảnh về làm tình, biết bao lần tôi tự hứa với bản thân: “Nốt lần này, chỉ lần này nữa thôi sẽ không xem nữa”, thế nhưng tôi chẳng thể làm được. Chưa một lần nào tôi chiến thắng được những ham muốn đòi hỏi của bản thân.
Câu chuyện của tôi không dừng lại nơi đây mà còn được lấp đầy bởi bao kí ức tính dục khác. Tôi cứ ngỡ rằng mình phải làm nô lệ cho nó suốt đời và không ai có thể giúp mình thoát ra được. Sau những giây phút vui vẻ thăng hoa như bay bổng trên mây, tôi lại bị ném xuống hỏa ngục bởi cảm giác mặc cảm tội lỗi. Được bao bọc bởi vẻ bề ngoài ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói và không ai có thể nghĩ tôi là một kẻ bẩn thỉu và tội lỗi như vậy. Một đứa có đạo nhưng lại sống buông thả không bằng một người không có đạo. Vì mặc cảm tội lỗi nên tôi đã không dám đến với Chúa để bày tỏ nỗi niềm của mình cùng Ngài. Tôi đau khổ dày vò bản thân mình vì luôn bị trói chặt và cứ luẩn quẩn trong tội mà không thoát ra được. Tôi cảm thấy cuộc sống thực sự bế tắc, chán nản và không phương hướng. Thế nhưng, tôi đâu biết rằng Chúa vẫn luôn dõi theo tôi, âm thầm bảo vệ, dẫn đường chỉ lỗi đưa đứa con hoang đàng trở về.
Mộng Cầm
svconggiao.net