Ngày thứ hai, tôi lại tiếp tục bài tập luyện của mình dưới sự hướng dẫn của cha và chứng kiến của mọi người. Mỗi ngày, tôi thấy mình đã tự tin hơn và bắt đầu vượt thắng được phần nào nỗi sợ chó. Nhưng vào một ngày kia, khi cha đang thôi miên cho tôi thì có một bạn, là thành viên trong Nhà Tĩnh Tâm đã giả bộ tiếng kêu của chó. Tiếng đó đã làm tôi giật mình hoảng hốt, lần này tôi khóc rống lên vì quá sợ hãi. Cha bắt đầu đặt ra các nghi vấn cho nỗi sợ của tôi và muốn tôi đi tìm gốc rễ của nỗi sợ này.
Cha cho tôi thử khám phá xem điểm nào trên cơ thể của con chó làm cho tôi sợ hãi nhất. Tôi nhận ra rằng đôi mắt của con chó, lúc giận dữ là thứ khiến tôi khiếp sợ nhất. Ngài muốn tôi suy nghĩ lại những ánh mắt của những con người làm cho tôi sợ hãi nhất. Tôi nói ngay với cha mà không chút do dự : “Thưa cha, ánh mắt của bố con.” Vì những lần bố giận dữ, quát tháo, đánh đập tôi, đã in sâu vào trong tâm trí khiến tôi vô cùng sợ hãi. Nhưng sâu hơn nữa, cha bảo tôi cố gắng nhớ lại và thử tìm ra ánh mắt của một ai đó trong quá khứ ngoài ánh mắt của bố, đã từng làm cho tôi kinh hãi.

Bài đọc thêm: Tưởng nhỏ mà lại quá lớn !
Bẵng đi một thời gian dài, cha bận rộn và tôi cũng lo các bài tập khác mà không để ý gì đến đôi mắt của mình. Sau hơn bốn tháng tĩnh tâm, tôi về quê sống với gia đình. Khoảng đầu tháng tám, tôi trở ra lại Hà Nội, nhưng không phải với mục tiêu ban đầu nữa mà đã có thêm mục tiêu mới cho mình. Cứ tưởng sau bốn tháng tĩnh tâm, tôi đã được yên ổn, nỗi sợ ánh mắt đã được giải quyết, nhưng không phải như vậy. Cùng với việc học ngôn ngữ, tôi lại tiếp tục bước vào làm các bài tập về nỗi sợ ánh mắt.
Trong lần đối diện với Mẹ bề trên dòng Xi-tô ở Nhật Bản cùng với một cha sang Việt Nam để nhận ơn gọi, căn bệnh cũ của tôi lại tái phát. Khi tiếp xúc với những người khác thì bình thường, nhưng với Mẹ Bề trên, thì tôi có một cảm giác khó gần. Ban đầu, tôi chỉ thấy nơi Mẹ có vẻ mặt lạnh nhạt. Nhưng càng nghĩ đến Mẹ, càng để ý đến Mẹ bao nhiêu tôi mới phát hiện ra rằng tôi sợ ánh mắt của Mẹ. Đôi mắt Mẹ như nhìn thấy con người và đọc hết tâm tư suy nghĩ của tôi. Tôi bất an mỗi lần Mẹ nhìn tôi và chỉ muốn lẩn tránh đi đâu đó cho khuất mà thôi. Hai ngày Mẹ ở Việt Nam, trong khi các chị khác vẫn cởi mở, gần gũi tiếp xúc với Mẹ, thì tôi lại tìm cách lảng tránh Mẹ.
Tôi đã trình bày với cha rằng : “Con mong rằng người ta sẽ không nhận con… nhìn Mẹ bề trên còn không thích vì con thấy Mẹ giống bà nội của con quá.” Lúc đó, cha chỉ cười và nói với tôi đôi ba câu. Khoảng một thời gian sau đó, tôi cảm thấy căng thẳng nhất giữa chuyện học ngôn ngữ, chuyện đường ơn gọi của tôi. Vì tôi không thực sự xác tín vào ơn gọi mà Chúa đã định cho tôi là trở thành đan sĩ của dòng Xi-tô tại Nhật Bản. Tôi hoảng loạn, bất an, bối rối và chẳng còn tâm trí nào để làm bài nữa.
Khoảng tháng 3/2017, cha nhận thấy những lo sợ nơi tôi mỗi lần tôi gặp cha. Những lần thấy cha từ xa tôi đã tìm cách để chạy trốn rồi. Khi gặp cha tôi không dám nhìn vào mắt cha nữa. Tôi lại phải đi vào kỳ tập luyện mới. Cha ngồi đối diện tôi và nói tôi nhìn vào mắt cha. Khi cha để mắt bình thường thì không sao nhưng khi cha vừa trợn mắt lên thì tôi đã chẳng còn hồn vía nào. Tim tôi đập loạn xạ, mồ hôi nhễ nhãi, người thì lạnh buốt, tay nắm chặt và nước mắt dàn dụa. Cứ như vậy liên tiếp ngày qua ngày tôi phải lập ra một bản kế hoạch tập luyện và lượng giá kết quả từng ngày. Tôi tập mát xa mắt, nhìn mắt mình trong gương và cười nhiều, nhìn đối diện vào mắt của người khác, nhất là khi họ giận dữ. Càng tập luyện, trong tôi càng chỗi lên đôi mắt làm tôi sợ nhất không phải là bố tôi mà là của bà nội tôi, một người bà khiến tôi luôn sợ hãi.
Mỗi ngày, thời lượng tập luyện của tôi tăng lên dần. Thêm vào đó, tôi còn tập ý thức và quản lý những gì xảy đến với mình, từng phút, từng giờ, trong ngày sống để tránh sự điều khiển của vô thức. Sau quá trình khám phá và tập luyện kiên trì, bền bỉ, đôi mắt của tôi đã dần dần thay đổi. Từ một đôi mắt luôn chuyển động, không thể dừng lại mỗi khi ai đó nhìn vào, tôi đã bắt đầu làm chủ và kiểm soát được nó. Từ một ánh mắt, đã từng khiến những người xung quanh hiểu lầm rằng tôi là một người sống không thật, là đứa gian dối, tôi đã tìm lại niềm tự tin nơi mình. Từ những nỗi đau, nỗi sợ mà tôi đã phải gánh lấy từ đôi mắt bí ẩn của mình, tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bài đọc thêm: Bí mật cuối đời thầy bùa ngải
Cũng nhờ khám phá ra sự thật đằng sau nỗi sợ ánh mắt của mình mà tôi đã được giải thoát, được chữa lành. Khởi đi từ tiếng sủa và ánh mắt của con chó, tôi đã lần mò và tìm về gốc rễ làm nên nỗi sợ ánh mắt của người khác khi nhìn mình. Tôi hiểu ra rằng, ánh mắt cô hồn ghẻ lạnh, đáng sợ, kèm theo sự giận giữ quát mắng của bà nội, của bố tôi, với câu nói của mợ tôi “Đôi mắt con này gian nhỉ !” đã làm cho đôi mắt của tôi trở nên dị dạng như thế. Những người này không chỉ đã làm nên nỗi sợ ánh mắt người khác trong tôi mà còn làm cho chính tôi sợ hãi đôi mắt của chính mình. Hệ lụy của chúng không chỉ dừng lại ở đây mà còn tạo nên nỗi sợ kinh hoàng trong tôi, mỗi khi bị người khác nhìn vào đôi mắt của mình, khiến cho nhân cách của tôi bị co rúm lại, tâm trí luôn bất an, hoảng sợ, nhiều mối tương quan của tôi với người khác bị vụn gãy.
Nếu như bà nội tôi, bố tôi và người mợ của tôi hiểu được hậu quả của những gì họ làm thì chắc hẳn, tôi không trở thành nạn nhân của họ. Bởi vì, trong mắt của những người này, trẻ em đâu biết chuyện gì. Họ đâu biết được rằng, dù một lời nói bâng quơ, không có chủ đích xấu, như mợ tôi, cũng đủ khả năng giết chết cuộc đời của một con người. Ấy là chưa kể đến những ánh mắt lạnh lùng, hung ác, dữ tợn, kèm theo những tiếng quát tháo, đe dọa, và những hành vi ác độc của những người lớn dành cho con cháu của họ, còn có khả năng, làm cho những đôi mắt xinh đẹp trở nên dị dáng, đáng buồn.
Thành Vinh