Một vài người tin vào từ triết tự,
Như khủng hoảng trong hoa ngữ cưu mang,
Là nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội,
Là nhấn chìm nhưng nâng bước người đi.
Nơi nhà tù cũng có nhiều ngàn ngữ,
Truyền tai nhau trải dài bao thế hệ,
Như đau khổ là hố chôn kẻ nhát,
Là nấc thang cho những kẻ kiên hùng.
Trong khủng hoảng, ta như chìm trong tối,
Ánh mắt nhìn, thiếu vắng những rạng đông.
Chân dừng bước, rùng mình trong nỗi sợ,
Bỗng vô vị, nhạt phai cuộc sống này.
Nội tâm yếu, con người dễ khuỵa ngã,
Tìm men cay xoá thực tại mờ hoa,
Hay lao mình tìm những nơi quên lãng,
Sống tựa nương nơi chợp tắt ánh đèn.
Nhưng thực tại vẫn mãi là thực tại,
Tỉnh cơn mê, khủng hoảng vẫn hiện hình,
Dù chốn chạy, nó vẫn hoài còn đó,
Chờ đợi ta, chấp nhận lấy phận người.
Khôn ngoan đời, bao tiền nhân để lại,
Tập nhẫn nại, đối diện với bóng đêm.
Dù đau khổ nhưng cũng là cơ hội,
Để lớn lên, hiểu màu sắc cuộc đời.
Khi đau khổ đừng vội vàng thay đổi,
Hãy kiên trì, với cuộc sống chảy trôi,
Hãy cố gắng, tận cùng sẽ khai sáng,
Với thời gian, chân bước sẽ nhẹ nhàng.
Tâm Gia
Bài đọc thêm: ĐTC Phanxico: Trong khủng hoảng cần kiên vững đức tin