Với chủ đề “hiệp thông” của Tổng giáo phận Hà Nội, tối thứ 6 ngày 4/12 vừa qua, các bạn sinh viên cộng đoàn Vinh – Hà Tĩnh tại Hà Nội đã quy tụ nhau về nơi nguyện đường Thánh Giê-ra-đô để cùng hiệp dâng thánh lễ do Cha Giuse Trịnh Ngọc Hiên chủ tế. Thánh Lễ diễn ra một cách sốt sắng trong tâm tình của sự hiệp thông cầu nguyện cho tân sinh viên của cộng đoàn.
Qua tường thuật trích sách ngôn sứ I-sai-a (Is 29, 17 – 24) và Tin Mừng thánh Mát-thêu (Mt 9, 27 – 3). Cha Giuse Trịnh Ngọc Hiên chia sẻ:
Lời Chúa nói cho chúng ta biết sẽ đến một thời mọi sự được đổi mới và trở nên tốt đẹp. Tất cả những việc này là do Đấng Thánh của Thiên Chúa, Đấng muôn dân mong đợi sẽ đến chính là Đấng chữa người ta khỏi mọi tật nguyền, mọi người mù sẽ được nhìn thấy. Chúa Giêsu là Đấng phải đến sẽ chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền cho con người.
Chúa muốn thử họ có tin vào quyền năng của Chúa hay không hay chỉ đi theo Chúa để mong đợi một điều gì đó như ý mình? Chúa Giêsu đã hỏi, các anh có tin là tôi làm được điều đó không? Họ trả lời, chúng tôi tin. Họ đã tin, chính vì vậy Chúa đã làm nhiều điều lạ lùng. Chúa đã chữa lành nhiều người và giờ đây sự đui mù của họ đã được chữa lành. Họ tuyên xưng lòng tin của mình “chúng tôi tin”. Họ đã nói: “Lạy con Vua Đavit – họ đã tuyên xưng Thiên Chúa là Đấng Mêsia. Đấng từ dòng dõi Vua Đavit sẽ ban cho dòng giống của con người, đến để cứu thoát con người giải thoát con người.”
Chúa chờ đợi nơi họ về lòng tin, ngang qua đó Chúa muốn cho chúng ta biết rằng Chúa đến nơi trần gian để cứu vớt con người, đến để mang lại ánh sáng cho con người – ánh sáng đó có thể cứu vớt lẫy cả thân xác lẫy linh hồn. Điều mà chúng ta cần đó chính là tin vào Ngài. Như câu chuyện về Tiến Sĩ Alexis Carrel (1873-1944), ông đã cầu nguyện: “Lạy Mẹ nhân hiền, Đấng hằng cứu giúp những ai khốn cùng khiêm tốn kêu cầu Mẹ, xin Mẹ hãy gìn giữ con. Con tin nơi Mẹ. Mẹ đã dùng một phép lạ cả thể để trả lời cho nghi ngờ của con. Con chưa biết nhận ra phép lạ và còn tiếp tục hồ nghi. Nhưng ước muốn lớn lao nhất và khát vọng thâm sâu nhất của lòng con là đạt đến Đức Tin!
Alexis Carrel chào đời tại Lyon (Bắc Pháp) trong một gia đình Công Giáo đạo đức. Alexis mồ côi Cha năm lên 4 tuổi và được Mẹ giáo dục trong niềm kính sợ Thiên Chúa nhưng khi lớn lên và trở thành sinh viên xuất sắc, Alexis bỗng đánh mất Đức Tin Công Giáo đơn sơ trong tuổi thơ của mình. Việc Alexis mất Đức Tin một phần do ảnh hưởng chủ thuyết duy vật vô thần rất thịnh hành trong xã hội Âu Châu vào những thập niên cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20.
Bài đọc thêm: Lòng tin được thưởng!!!
Năm 30 tuổi, Alexis Carrel trở thành bác sĩ và là giáo sư giải phẫu học nổi tiếng của phân khoa thuốc đại học Lyon. Một ngày trong năm 1903, giáo phận Lyon tổ chức cuộc hành hương Lộ Đức dành riêng cho các bệnh nhân.
Vì bị ngăn trở vào phút chót, một bác sĩ bạn nhờ bác sĩ Carrel thay mình tháp tùng các bệnh nhân. Bác sĩ Carrel miễn cưỡng nhận lời, nhưng tận thâm tâm ông vui mừng vì được dịp nhạo cười và chỉ trích tại chỗ những chuyện gọi là ”phép lạ Lộ Đức”. Theo ông, đó chỉ là chuyện nhảm nhí của các tín hữu Công Giáo vô học, ngây thơ và dễ tin!
Trước luận cứ vô thần của ông, một bác sĩ khác, cùng tháp tùng các bệnh nhân trong chuyến hành hương Lộ Đức năm đó, vặn lại:
– Có những trường hợp bị ung thư, lao phổi nặng và bị mù lòa thật sự mà y khoa bó tay, lại được chữa khỏi cách lạ thường, khiến các bác sĩ thuộc đủ mọi quốc tịch – có Đức Tin hay không Đức Tin – đều không thể nào giải thích được. Vậy anh nghĩ sao?
Bác sĩ Alexis Carrel vẫn ngoan cố trả lời:
– Chuyện không thể nào xảy ra được! Chắc chắn là các cuộc khám nghiệm không thi hành nghiêm chỉnh: trước, trong khi, và sau khi khỏi bệnh! Cho tới giờ phút này, các phép lạ chưa được nghiên cứu một cách khoa học. Ngoài ra, chấp nhận phép lạ tức là chấp nhận sự kiện một cách ngu xuẩn, bởi vì, luật lệ thiên nhiên bất biến .. Tuy nhiên, trước một sự kiện tỏ tường, chắc chắn người ta bị bó buộc phải công nhận. Do đó, nếu tôi tận mắt chứng kiến một sự kiện, hẳn tôi sẽ cúi đầu chấp nhận!
Thách thức của bác sĩ Alexis Carrel được chính Đức Mẹ Lộ Đức trả lời.
Trong chuyến hành hương, bác sĩ Carrel được giao nhiệm vụ chăm sóc cách riêng một nữ bệnh nhân tên Marie Ferrand, 24 tuổi. Cô bị bệnh lao phổi ở thời kỳ chót và mắc thêm chứng bệnh sưng màng bụng đau đớn. Các bác sĩ bó tay và cô nằm chờ chết. Nhưng cô có nguyện vọng sau cùng là hành hương Lộ Đức. Lời van nài của cô được chấp thuận.
Chuyến đi càng làm cho bệnh tình cô nặng thêm. Khi đến Lộ Đức thì hầu như cô chỉ còn thoi thóp thở. Bác sĩ Carrel đặc biệt chăm sóc cô và ông thấy rõ cô có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Ông nói với bác sĩ bạn:
– Nếu cô này khỏi bệnh thì thật là phép lạ! Lúc đó tôi sẽ tin và sẽ cắt tóc đi tu làm thầy dòng!
Người ta định mang cô Marie Ferrand xuống hồ tắm, nhưng vì bệnh tình quá trầm trọng, người ta chỉ dùng nước suối Lộ Đức thoa rửa trên người cô. Bác sĩ Carrel luôn luôn đứng bên cạnh cô. Ông thầm thì:
– Ôi ước gì con được giống như những tín hữu Công Giáo đáng thương, biết tin tưởng vào quyền lực chữa trị của nước suối Đức Mẹ! Xin Mẹ chữa lành thanh nữ này vì cô quá đau đớn. Xin Mẹ cho cô sống thêm thời gian nữa và xin cho con có được Đức Tin!
Bỗng chốc, bác sĩ Alexis Carrel trông thấy rõ ràng bệnh nhân hồi sinh. Gương mặt cô gái từ từ trở nên hồng hào. Nhịp mạch, nhịp tim đập trở nên bình thường. Cái bụng phình to tướng đang từ từ xẹp xuống. Hiện tượng lạ lùng đó diễn ra trong vòng 20 phút. Đúng 3 giờ chiều, cô Marie Ferrand nói lớn tiếng:
– Con đã được khỏi bệnh!
Người ta mang đến cho cô một ly sữa, cô cầm lấy và uống như một người bình thường.
Trước sự kiện hiển nhiên đó, bác sĩ Alexis Carrel đành chấp nhận:
– Một hiện tượng bất ngờ – không thể nào xảy ra – đã thực sự xảy ra!
Từ sau phép lạ tại Lộ Đức năm 1903 đó, bác sĩ Alexis Carrel từ từ trở về với Đức Tin Công Giáo và qua đời vào năm 1944.
Lúc sinh thời, bác sĩ Alexis Carrel đã tiến cao trên đài danh vọng, đã lãnh giải thưởng Nobel y khoa năm 1912. Nhưng khi chết, ông đã tắt thở trong Đức Tin đơn sơ của một đứa trẻ. Quả thật, hạnh phúc thay người có Đức Tin!
Ông đã thấy được ý nghĩa tầm quan trọng của việc cầu nguyện. Ông đã viết một câu: “không gì gây nghị lực mạnh mẽ cho bằng cầu nguyện, đó là sức mạnh đặc biệt như sự thu hút của trái đất vậy. Là y sĩ tôi thấy nhiều người dùng thuốc nhiều cũng vô ích, họ chỉ bình tĩnh cầu nguyện là lành mạnh. Cầu nguyện chính là nguồn sức lực vô biên để tăng hữu lực hữu hạn của ta, nhờ đó cơ thể được thanh lọc và lành mạnh hơn. Chẳng ai cầu nguyện một chốc mà không thấy kết quả. Bao nhiêu người đang rên xiết trên dường bệnh ở nhà thương sẽ được lành mạnh nếu họ quyết lành mạnh sẽ chiến đấu với đời mà sớm biết quay đầu cầu nguyện cùng Chúa. Chúa là nguồn ánh sáng, Chúa đang kiên nhẫn chờ đợi chúng ta như chờ đợi hai người mù, kiên tâm và một lòng tin mạnh mẽ nơi Chúa.”
Lạy Chúa, xin Ngài luôn nhắc nhở chúng con kết hợp sống mật thiết với Ngài ngang qua đời sống cầu nguyện để chúng con biết làm chứng cho mọi người về lòng tin của mình. Amen.
Bài đọc thêm: Để cầm giữ lòng tin của mình với Thiên Chúa bạn cầm phải làm gì?
Anna Nguyễn Huyền
Truyền thông sinh viên công giáo