Trong cuộc đời của mỗi con người, dường như ai cũng có những nỗi đau của riêng mình. Có những nỗi đau người ta có thể sẻ chia được với một số người, nhưng cũng có những nỗi đau khó có thể bật mí. Và trớ trêu thay, những nỗi đau không chia sẻ được lại là những nỗi đau có khả năng gây ra nhiều tổn thương, đổ vỡ nhất cho chính người đó. Đây cũng là kinh nghiệm của tôi, kẻ đã từng mang trong mình nỗi đau thấu tận tâm can, nỗi đau bị người ta lạm dụng tính dục ngay khi còn nhỏ.
Ở tuổi 17 – cái tuổi học trò ngây thơ và hồn nhiên, tôi mang trong mình biết bao hoài bão, bao dự định cho tương lai tươi sáng. Vậy mà tôi đâu có thể ngờ được rằng, mình ngày càng ngập mình trong vũng lầy của những thú vui thân xác cùng những tiếng réo gọi của lạc thú, nhưng lại có cái tên đẹp đẽ là tình yêu. Tôi không hề ý thức được rằng mình đang tự lao đầu xuống cái hố sâu của nhục dục thân xác. Tôi cứ ngỡ rằng mình yêu và nhân danh tình yêu để thỏa mãn những đòi hỏi và khát vọng của bản năng, bất chấp luân thường đạo lý. Từ đó, tôi đã bị cầm tù trong cái vòng ác ma luẩn quẩn: ham muốn, sợ hãi, mặc cảm tội lỗi và tự giày vò chính mình suốt ba năm nay.
Bài đọc thêm: Thế giới đó trong tôi – Phần II
Tình yêu đến với tôi giống như một viên kẹo gừng vậy, có cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Tôi yêu anh – mối tình thứ hai trong đời. Tôi đến với anh chỉ để khỏa lấp chỗ trống của mối tình đầu. Tình yêu của tôi và anh, ban đầu chỉ qua những dòng tin nhắn, qua các cuộc điện thoại lâu giờ. Cho đến một ngày, chúng tôi gặp mặt nhau… Tôi không thể tưởng tượng được rằng, con người của tôi lúc đó lại mê muội đến như vậy.
Lần đầu tiên bước vào khách sạn cùng anh, tôi cứ nghĩ là vào chỉ để nói chuyện hay tâm sự bình thường mà thôi. Nhưng không, anh đã đem cho tôi một cảm giác mới lạ, cái cảm giác mà tôi chưa từng nghĩ đến. Lần đầu tiên đó, tôi biết thế nào là chuyện quan hệ nam nữ, khi mà anh ôm hôn và đụng chạm tôi. Tôi thấy mình bị kích thích. Một lần, rồi sang lần thứ hai, cái cảm giác thèm muốn và sự tò mò trỗi dậy trong tôi. Tôi vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy có sự hưng phấn rất mạnh nơi thân thể mình. Và rồi, không biết bao lần, tôi đã đi theo vết xe đổ đó. Tôi đã chạy theo nó giống như một con rối bị điều khiển vậy. Dường như, mỗi lần chúng tôi gặp nhau, cốt chỉ là để lợi dụng thân xác nhau mà thôi. Thật sự, tôi cũng không hiểu lúc đó bản thân mình đang làm gì nữa. Sau mỗi lần quan hệ đó là những thời khắc tôi đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn. Thân xác tôi đau nhức nhối, còn tâm hồn tôi thì bị vò xé bởi mặc cảm tội lỗi.
Đã không biết bao lần tôi tự hứa với lòng mình: “Sẽ không bao giờ lặp lại thêm một lần nào nữa”. Nhưng mà “ngựa quen đường cũ”, tôi cứ mãi chạy theo nó, cứ lao vào nó giống như con thiêu thân vậy. Vẫn biết đó là đau khổ, là tội lỗi, là vực thẳm, nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi mệt mỏi biết chừng nào khi thấy mình cứ chìm vào trong vũng lầy của tội lỗi. Tôi luôn bị giằng co trong tâm hồn và thể xác của chính mình. Đau khổ nối tiếp khổ đau, tôi không biết tương lai sẽ ra sao! Trước mắt tôi chỉ là bóng đêm của sự chán nản, thất vọng, ân hận và giày vò. Cũng từ đây, trong tôi trỗi dậy một khát vọng mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới là bỏ tất cả để đi tĩnh tâm theo sự gợi ý của một người bạn cùng làng. Bởi vì, tôi không tìm thấy một lối thoát nào khác nữa. Đối với tôi lúc đó, đi tĩnh tâm như là để trốn chạy cuộc đời vậy.
Nhưng định mệnh lại an bài cho tôi cách lạ lùng. Tôi đã đến với một kì tĩnh tâm dài hạn để được chữa lành ngang qua vị hướng dẫn. Đến nhà tĩnh tâm, tôi đã được chứng kiến rất nhiều anh chị em được chữa lành những tổn thương, đổ vỡ từ trong quá khứ. Ví dụ như có những người bị tổn thương từ rất sớm, có khi mới chỉ là thai nhi trong bụng mẹ, vì bố mẹ không hề muốn có họ hay chưa muốn họ ra đời vào thời điểm ấy. Cho nên khi lớn lên, họ luôn bị thiếu hụt tình cảm, luôn tìm cho mình một người để dựa dẫm, để đeo bám và gặp muôn vàn trục trặc khác trong tương quan với mọi người. Vậy mà, khi tìm được nguyên nhân gây ra trục trặc đó và luyện tập trong ý thức thì những anh chị em này đã dần dần sống bình an, tự do và vui vẻ hơn. Nếu như không được chứng kiến tận mắt những con người cụ thể được chữa lành, được giải thoát, thì tôi chẳng thể nào tin tưởng mà bước vào hành trình chữa trị được.
Bài đọc thêm: Thế giới đó trong tôi – Phần I
Đến với nhà tĩnh tâm, tôi cũng mong ước được giải thoát khỏi sự nô lệ cho thân xác và tìm được lời giải cho đau khổ của chính mình: Tại sao trong tôi lại có sự giằng co quyết liệt giữa một bên là sự ham muốn của thân xác và bên kia lại là sự đau đớn tột cùng của chính thân xác đó? Đó chính là mục tiêu mà tôi đặt ra cho mình.
Trong ba tháng của kì tĩnh tâm lần một, vị đồng hành cho tôi nhìn lại bản thân mình từ lúc được thành thai trong dạ mẹ cho đến thời điểm hiện tại. Tôi bắt đầu hành trình đào xới để tìm lại những cảm xúc vui, buồn, đau khổ, hận thù trong cuộc đời mình. Những giọt nước mắt hối hận, mặc cảm tội lỗi trào lên trên khóe mắt mỗi ngày. Tôi phải đối diện với những tổn thương, ức chế, dồn nén trong quá khứ và xả nó ra ngoài.
Rồi ba tháng đau khổ vật vã đó cũng qua đi, trả lại cho tôi một tâm hồn bình an và hạnh phúc. Tôi cứ ngỡ mình đã được chữa lành hoàn toàn. Tôi hân hoan lập kế hoạch trước khi về nhà. Nhưng trong ba tháng về nhà đó tôi đã thất bại e chề mà trên tay vẫn còn nguyên một bản kế hoạch tưởng chừng như rất khả thi. Một lần nữa, tôi lại gục ngã. Tôi lại lê lết theo vết xe đổ của chính tôi. Một lần nữa, cảm giác chán nản, thất vọng lại chất chứa và giày xéo tâm hồn tôi. Trong lúc hoang mang tuyệt vọng, không biết phải nói thế nào với vị đồng hành thì chính ngài đã gọi điện bảo tôi ra tĩnh tâm lần thứ hai. Tôi vâng lời và quay trở lại nhà tĩnh tâm để tiếp tục hành trình.
Trong thời gian sáu tháng đó, một lần nữa, tôi lại phải đào xới những vết thương lòng chưa kịp nguôi ngoai. Tôi lại phải sống trong sự giày vò, tuyệt vọng và lòng thù hận. Biết bao câu hỏi đã đặt ra từ kì tĩnh tâm lần thứ nhất giờ lại xuất hiện: Tại sao tôi chưa được giải thoát hoàn toàn? Tại sao tôi không giống một người bình thường vậy? Tại sao tôi có ham muốn mãnh liệt nhưng lại rất sợ đau? Tôi quyết định một lần nữa đối mặt với sự thật phũ phàng, đớn đau để tìm cho mình một lối đi mới.
Hoài Thương
svconggiao.net