Kiên nhẫn vâng theo chỉ dẫn của vị đồng hành, tôi bắt đầu tìm lại những gì xảy đến với tôi trong gia đình. Trong quá trình lục bới, tìm kiếm, đào thải những nghi ngờ của tôi về người khác, Chúa đã thương soi sáng cho tôi nhớ lại và tìm ra được thủ phạm đầu tiên gây nên sự nghi ngờ trong tôi bao lâu nay. Thủ phạm đó chính là câu nói thường ngày mà bố mẹ và các anh chị trong gia đình nói với tôi khi tôi mới lên hai tuổi : “Mi là con ai mẹ đi chợ nhặt được ngoài đường đưa về nuôi chứ không phải do mẹ đẻ ra đâu.” Nhớ lại câu nói này, lòng tôi thổn thức quặn đau, đầy uất ức, nghi ngờ.
Hàng loạt câu hỏi lập tức chỗi dậy trong tôi. Có thật tôi là con của bố mẹ không ? Nếu không phải là con của bố mẹ thì tôi là con của ai ? Nếu tôi là con thật của họ thì tại sao bố mẹ không nói chuyện lại cách nghiêm túc khi tôi khôn lớn để tôi được sống trong sự thật mà lại che giấu tôi như thế ? Tôi bỗng thấy cuộc sống sao lại trở nên khủng khiếp đến thế. Sao những người thân của tôi lại đùa cợt với tôi một cách tàn nhẫn như vậy ! Nếu như tôi thực sự không phải là con của bố mẹ và bố mẹ khẳng định chắc chắn điều đó cho tôi thì bây giờ tôi đã không phải rơi vào trong cảm thức bị lừa gạt, vứt bỏ và niềm tin của tôi vào cuộc sống được bảo toàn không. Tôi đau khổ vô cùng. Hóa ra sự nghi ngờ trong tôi bấy lâu nay là có căn cứ, và căn cứ đó chính là câu nói này đây. Câu nói đó đã âm thầm tạo nên một bức tường lớn ngăn cách tôi với gia đình. Nó đã khiến tôi dần dần tự mình tách ra khỏi vòng tay yêu thương, che chở của bố mẹ và anh chị, mặc dù họ không hề có hành động gì chối bỏ tôi cả. Khởi đi từ việc niềm tin vào thứ vững chãi nhất là gia đình bị lung lay, tôi bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi thứ. Tôi không dám đặt niềm tin vào bất cứ thứ gì và bất cứ một ai nữa mà luôn trong trạng thái dè chừng. Thêm vào đó, những gì đã xảy đến cho tôi cũng như những gì tôi đã chứng kiến được trong cuộc sống sau này đã làm cho sự nghi ngờ đó càng lớn hơn.
Bài đọc thêm: Tảng băng trôi- PI
Chính sự nghi ngờ này đã làm cho tâm lý tôi ngày càng trở nên bất ổn, lúc nào cũng sợ người khác để ý đến mình, sợ bị người khác phỉnh phờ, lừa gạt. Tôi cứ sống lủi thủi một mình, cuộn mình trong cái vỏ như một con ốc vậy. Đối với gia đình, tôi còn không thể tin tưởng được thì làm sao tôi có thể tin tưởng nơi người ngoài được chứ. Tôi cũng đánh mất niềm tin nơi bản thân. Tôi không dám tin vào khả năng nhận thức và sự hiểu biết của mình. Tôi cứ luôn nghĩ mình vô dụng, bất tài, kém cỏi, không biết làm gì. Nhiều khi làm xong công việc được giao, tôi cũng không tự tin. Tôi sợ mình nghĩ sai và làm sai. Tôi luôn sống trong sự hoang mang, lo lắng, sợ hãi. Còn cơ thể của tôi thì không thể phát triển được. Tấm thân ngày càng trở nên còi cọt, ốm yếu. Dù tôi còn trẻ, dáng bộ cũng dễ thương, dễ nhìn, nhưng cái lưng thì đã bị còng hẳn xuống.
Hệ lụy bi thương hơn nữa của sự nghi ngờ này, đã dẫn tôi đến chỗ cũng hồ nghi luôn về Thiên Chúa. Nhiều khi tôi đi lễ, cầu nguyện cũng chỉ vì sự thúc giục của người khác hay vì luật buộc của Giáo hội. Mỗi lần đến với Chúa, dường như tôi không cảm nhận được sự hiện diện của Người. Bi đát hơn nữa, tôi đã ngộ nhận rằng mình hiểu biết nhiều về Chúa nhưng thực tế tôi chẳng hiểu biết gì về Thiên Chúa cả. Mớ giáo lý mà tôi được học chỉ làm cho tôi thêm ngộ nhận về lòng tin của bản thân mình vào Chúa. Nếu như không có gia đình, không có người khác thúc dục, không có nhà thờ, liệu tôi có thể đến với Chúa trong từng ngày sống của mình không ! Trong khi đó, tôi còn lười đọc sách để tìm hiểu thêm về Thiên Chúa. Và khi gặp những vấn đề về giáo lý liên quan đến đời sống luân lý, tín lý tôi rời vào mù tịt, bế tắc mà không dám hỏi ai. (Mời quý độc giả theo dõi tiếp phần II)
Bài đọc thêm: Tảng băng trôi-PII
Bài viết độc quyền tại svconggiao.net