Bố yêu quý của con!
Con không biết khi đọc xong bức thư này bố sẽ thế nào, con hy vọng bố sẽ thay đổi cách nhìn về đứa con gái bướng bỉnh này. Bao nhiêu năm nay con đã giữ khoảng cách với bố bởi lòng thù hận cũng chỉ vì con không hiểu bố, bây giờ khi được lên Thái Hà tĩnh tâm con mới hiểu tại sao bố lại trở lên con người như thế, tại sao bố lại gây nên những tổn thương trong lòng con tưởng như chẳng có thể lành được.
Trước đây con cứ oán trách bố: “Tại sao bố cứ kiêu căng và bắt người khác phải theo ý bố?”. Con rất ghét mỗi lần bố áp đặt một điều gì đó lên con. Đã vậy bố lại chẳng phải là một người bố mẫu mực, bố rượu chè, cờ bạc suốt ngày để một mình mẹ vất vả nuôi bốn chị em con. Con không thương bố như thương mẹ vì bố chẳng hề yêu thương chị em con. Con ghét bố và hay chống đối bố, con trách bố bất hiếu với bà nội, con coi thường và không tôn trọng bố. Con đã từng nghĩ nếu mình không phải là con của bố thì tốt biết mấy.
Bố ơi! Khi con tìm ra được nguyên nhân thì con thấy hối hận và thương bố vô cùng. Con xin lỗi bố vì con không biết bố lại có nhiều tổn thương như vậy. Giờ thì con đã hiểu vì sao bố lại có tính cách và hành xử như vậy, bố cũng chỉ là nạn nhân mà thôi. Thì ra khi bà nội mang thai bố bà đang làm thư ký hợp tác xã, bà được mọi người kính trọng và nể phục lắm, bà nội chỉ huy mọi người dưới quyền phải theo ý mình chính vì thế mà bà kiêu ngạo và áp đặt mọi người nên bố cũng bị ảnh hưởng cái tính đó của bà từ trong bào thai. Ông nội là con trưởng nên khi sinh ra bố ông bà rất hãnh diện và tự hào về bố. Gia đình khá giả nên quý tử như bố được lớn lên trong sự chiều chuộng sung sướng. Vì bà đi làm suốt ngày, ông nội lại hiền nữa nên bố cứ chơi bời cờ bạc mà chẳng ai nhắc nhở sửa dạy bố. Vì thế mà bố mới có cái tính ăn chơi như vậy. Con được biết khi bố lấy mẹ cũng chỉ vì bị ép buộc không có tình yêu vì thế mà bố lại càng chán nản và cờ bạc nhiều hơn nữa, bố tìm đến những thứ đó để xoa dịu sự cô đơn, những nỗi buồn chẳng thể ngỏ cùng ai có phải không bố?.
Bố là cháu đích tôn trong gia tộc nên bố rất ước mong sẽ đẻ được một đứa con trai. Năm 1987 mẹ sinh người con thứ hai lại là con gái khiến bố càng chán nản, cùng năm đó ông nội mất, lúc đó ông mới có 49 tuổi. Ông mất khiến bố rất sốc, bố chỉ cảm nhận được tình thương của ông dành cho bố thôi. Bà nội rất ít khi quan tâm tới bố, bố thiếu tình thương của bà. Ngay cả khi bà bị ốm bố muốn chăm sóc cho bà bà cũng không cho. Bà nói với bố: “Không cần anh phải lo cho tôi”.
Bố ơi! bố buồn lắm phải không ạ? Bao nhiêu cú sốc đổ ập trên bố, làm sao bố có thể chấp nhận mà đứng vững, mà vượt qua được. Bố chạy trốn thực tại trong những thứ độc hại và vô bổ cũng là điều dễ hiểu, nếu con là bố thì có lẽ con cũng sẽ làm như vậy. Thế mà từ trước đến nay chưa một lần con nghĩ tới cảm giác của bố, con là đứa con vô tâm và bất hiếu, bố ơi …
Trọng trách làm con trai cả phải có người nối dõi đè nặng lên vai bố buộc bố phải đẻ đứa con thứ ba để kiếm ra một thằng con trai, bố chấp nhận bị nhà nước phạt, bị cắt chức thôi việc. Thế nhưng số phận như đừa giỡn với bố, sinh con ra lại là một đứa con gái. Bố suy sụp tới tột cùng và cờ bạc nhiều hơn, vì thế mà nhà mình bị vỡ nợ. Thất vọng và chán nản, bố luôn nghĩ bố cũng sẽ giống ông nội đến năm 49 tuổi sẽ chết. Vì vậy mà bố sống bất cần đời, bỏ mặc vợ con. Ông nội mất, bà nội chẳng quan tâm đến bố nên bố mới như vậy. Đã vậy bà lại không công bằng với bố khi chia đất đai cho các con. Bà nói: “Nhà thằng Đức có con trai đâu mà chia cho nó”. Đến ngay cả chính mẹ đẻ ra bố còn phân biệt đối xử với bố thì bố sống làm sao được.
Bố ơi, con thương bố lắm, con xin lỗi bố, con luôn trách móc bố là không quan tâm tới con, con nào có hiểu được những gánh nặng mà bố phải mang trên đôi vai ấy. Cuộc đời bố là một chuỗi dài những đau khổ và tủi nhục nào ai thấu cho bố. Bố muốn tổ chức giỗ cho ông nội nhưng các chú không chịu, sợ bố được lợi nhiều hơn, rồi anh em cãi nhau. Bố là con cả nhưng tiếng nói không có giá trị, mỗi lần giỗ ông nội bố lại bị xỉ nhục: “Ông Đức không đẻ được con trai thì xuống mâm đàn bà ngồi đi”. Sao mọi người lại đối xử với bố của con như vậy?. Bố có muốn như vậy đâu. Con biết trong gia đình có cả con trai lẫn con gái sẽ tốt hơn nhưng nếu không có con trai thì sao? Không có con trai là một cái tội ạ?. Sao mọi người lại cứ chọc ngoáy vào nỗi đau của bố vậy? Mọi người có biết bố con cũng đau lòng lắm không?.
Trong gia đình đã như vậy rồi bố lại còn chịu áp lực ở những người làng xóm nữa. Cái cảm giác đi đâu mọi người cũng nói với bố là: “Ông này dốt, không biết đẻ, đẻ ra một lũ vịt trời, bé thì ăn hại, lớn thì bay đi”. Khi nghe thấy họ nói như vậy con cũng thấy buồn và tủi thân nữa. Bố đã phải chịu nhục nhã rất nhiều. Lẽ ra là người con, con phải biết chia sẻ với bố, đằng này con cũng như họ lên án bố, con lại còn thấy ghét bố nữa chứ. Bố ơi, con đã sai rồi …
Khi con nằm ở bệnh viện, những lúc con mất niềm tin và hy vọng thì bố là người đem niềm vui đến cho con. Bố nói dù con có nằm liệt giường đi chăng nữa thì bố vẫn làm để lo cho con đến khi bố không còn ở trên thế gian này nữa. Còn gì hạnh phúc bằng khi con được bố yêu thương và chăm lo cho con như vậy. Con được sinh ra trong thế gian này, được làm con của bố, đó là điều vinh hạnh đối với con. Vậy mà con không biết trân trọng những điều đó. Con luôn gắt gỏng với bố mỗi khi con không vừa lòng một cái gì đó mà bố làm. Bố ơi con đúng là một đứa con ngu muội phải không bố? Bố luôn lo lắng cho con vậy mà con luôn nghĩ bố không tốt với con. Con đã khiến bố phải buồn vì con rất nhiều.
Con luôn nói vói bố phải hiếu thảo với bà nội nhưng chính con cũng không hiếu thảo với bố. Con không sống đúng bổn phận làm con đối với bố mẹ. Con chỉ toàn nhìn thấy những điểm xấu xa nơi bố bao nhiêu điểm tốt con lại không nhận ra. Bây giờ bố đã thay đổi không còn như trước nữa, bố không còn đi đánh bạc, không uống rượu hay hút thuốc nữa. Bố thương mẹ, thương chúng con rất nhiều, bố chăm chỉ cùng mẹ bán hàng. Nhiều lúc trời lạnh hay mưa gió, bố vẫn dậy sớm để đi làm. Bố cũng sốt sáng đi lễ nhiều hơn. Bố ơi! Bố thay đổi như vậy con thấy vui lắm, con hạnh phúc lắm bố biết không?
Bố yêu quý của con ơi! con cảm ơn bố vì bố đã sinh ra con, đã nuôi nấng dạy dỗ cho con được như ngày hôm nay. Xin bố hãy nhận cho con lời cảm ơn chân thành của con gái, nhờ sự soi sáng của Chúa Thánh Thần và ngang qua sự hướng dẫn của cha linh hướng, con mới nhận ra được tình thương của bố dành cho con. Con xin thật lòng xin lỗi bố vì tất cả những điều mà con đã nói, đã làm, đã xúc phạm đến bố khiến bố phải phiền lòng vì con. Con xin bố hãy tha thứ cho con. Con xin cúi đầu nhận lỗi, tất cả vì con đã không thấu hiểu cho bố chứ không phải vì bố không tốt với con, bố yêu con rất nhiều mà. Bố sẽ tha thứ cho con đúng không bố?
Bố thân yêu của con! Con gái hứa với bố con sẽ trở thành một người con sống hiếu thảo với bố mẹ, sống có ích cho giáo hội và xã hội. Bố mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con. Tâm hồn con bây giờ được bình an và thanh thản rất nhiều. Con thấy rất hãnh diện và tự hào vì có người bố vĩ đại và yêu con nhiều như thế. Bố à! Xin bố hãy cầu nguyện nhiều cho con bố nhé. Con muốn nói với bố của con rằng: “Con yêu bố và thương bố nhiều lắm”. Xin bố hãy nhận lấy lời sám hối chân thành mà tha thứ cho mọi lỗi lầm của con bố nhé.
Con gái của bố!
(Tên nhân vật đã được thay đổi )