Icon Collap
...
Trang chủ / Em là người vô tính sao!

Em là người vô tính sao!

Em, cô gái hai mươi bốn tuổi, chưa một lần có hứng thú tìm hiểu về tính dục. Em bất thường nhưng luôn nghĩ mình bình thường. Em và Linh chơi thân với nhau. Dường như có chuyện gì hai đứa cũng kể cho nhau nghe. Hôm đó em kể cho Linh nghe về chuyến đi chơi dài ngày với những anh bạn trong xứ. Linh có vẻ ngạc nhiên hỏi:

Chơi gần gũi với con trai như vậy mà cậu không có cảm giác gì sao?

Cảm giác là cảm giác gì? Em vô tư hỏi lại.

Rồi em tiếp tục kể về những trò chơi, rồi ăn, uống, ngủ, nghỉ ra sao…Linh chưa hết vẻ ngạc nhiên và tiếp tục hỏi em:

Cậu không có cảm giác gì khi ăn chung, ngủ chung với các anh sao?

Sau một hồi hỏi về những hành động cũng như cảm xúc của em, Linh kết luận:

Cậu vô cảm thật rồi!

Linh nói với em như thế nhưng em không mấy để ý tới lời đó của Linh.

Bảy tháng sau, khi được tham gia lớp tính dục học, em mới thật sự tin là mình không bình thường như bao cô gái khác. Em bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về bản thân. Em nhớ là đã nghe nhiều những câu chuyện cuộc đời liên quan đến tính dục từ những người bạn. Họ cảm thấy mệt mỏi khi phải chiến đấu với những ham muốn trong mình. Em nghe, biết nhưng lại không có được cảm giác như họ. Em cũng nghe đâu đó những chuyện hãm hiếp phụ nữ và trẻ em, em thấy được sự nguy hiểm nhưng chỉ dừng ở đó mà không có một chút cảnh giác nào. Những cảm giác về tính dục trong em hình như đang bị đóng băng. Bởi em vô cảm với thế giới này.

Với một xã hội ảnh hưởng nhiều bởi thế giới của tính dục, nhiều người đã ngụp lặn vào đó mà không thoát ra nổi. Bao nhiêu hình ảnh, phim ảnh xấu được tiêm nhiễm vào đầu các bạn trẻ và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Nhưng với em, tính dục chẳng có ý nghĩa gì. Để biết mình rõ hơn, em đã cố tình xem trong vòng một tiếng đồng hồ với hơn mười đoạn phim nóng về đời sống chăn gối… Em cảm thấy nhàm chán, chẳng có hứng thú gì với những cảnh quay đó. Quả thật, khi nói đến địa hạt tính dục, em như con cá bị lạc vào thế giới của những chú chim bay lượn trên không trung, lạc lỏng và cô đơn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Em trở nên như một đứa trẻ đang sống trong thế giới của người lớn và mặc cho người lớn làm gì thì làm.

Tình cảm tỷ lệ thuận với sự ham muốn tính dục, khi có tình cảm xen vào, năng lượng tính dục có thể tăng lên đỉnh điểm. Vậy mà với em thì khác. Năm năm trước, em yêu Thành, yêu tha thiết, yêu bằng tất cả con tim. Tình yêu đó trong trắng như thiên thần. Tình yêu đó thân thiết như ruột thịt. Cứ đều đặn như vậy suốt hai mùa hoa phượng. Em hạnh phúc khi ở bên cạnh Thành. Lúc đó, em được yêu thương. Em cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm lấy em. Và rồi… Thành chủ động chia tay mà không cho em lấy một lý do. Em tôn trọng quyết định của Thành nhưng quyết định đó như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của em. Vết dao ấy còn sâu hơn khi Thành một mực không nói ra lý do chia tay… Cho đến bây giờ, em phần nào chắc chắn lý do ấy. Qua những gì em kể, qua những gì em thể hiện, qua những lời từ chối một cách nào đó, Thành biết em là người lãnh cảm với tính dục và đó là lý do Thành chia tay. Người em nhẹ đi khi tìm ra câu trả lời cho mối tình đầu đời. Và như thế, em thấy rõ hơn  nơi mình không có sự ham muốn tính dục như một người bình thường.

Bài đọc thêm: Đồng tính – Sự thật hay ngộ nhận!

Thấy được sự khác biệt với những người xung quanh, em cố hỏi thăm anh bạn google, để xem có người nào giống mình hay không. Và…một thế giới như được mở ra trước mắt em, không phải một người mà cả một cộng đồng, gọi là cộng đồng người vô tính. Họ có fanpage để giao lưu, trò chuyện, đồng cảm và để mỗi người biết rằng họ không cô đơn trong thế giới người vô tính. Em giật mình với những gì em đang thấy trên màn hình vi tính. Sao những dòng tâm sự của họ buồn đến như vậy? Họ đã phải chiến đấu rất nhiều cho cái sự thật nơi con người của họ. Trong em bắt đầu có cảm giác lâng lâng. Em là người vô tính sao? Em cũng sẽ phải trải qua cảnh bị cô lập, bị loại trừ sao? Thế giới luôn luôn đa dạng, luôn có cái gọi là số đông và những cái khác số đông đó. Em sẽ thuộc trong top khác số đông – top người vô tính chỉ chiếm chưa đầy 2% dân số thế giới kia sao?

Em là người vô tính… Đầu em như bị xoáy sâu vào thế giới người vô tính. Em không dám chấp nhận sự thật. Mọi người sẽ dần tránh xa em khi biết em là người vô tính và cho rằng em lập dị. Hiện tại… tương lai…rồi đây em sẽ phải sống như thế nào? Thế giới thứ tư, một thế giới xa lạ mà em chưa từng nghĩ tới. Bao nhiêu lần gặp phải vấn đề đó qua facebook, qua youtube nhưng em đã nhắm mắt cho qua vì nghĩ rằng nó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng lúc này đây, nó có nguy cơ nằm ngay trong chính con người của em. Em bối rối, hoang mang, lo lắng…

Rồi… em cố gắng giữ bình tĩnh và đặt lại vấn đề: Tại sao nhìn thấy status tâm trạng của những người vô tính, em lại bị cuốn theo một cách không kịp suy nghĩ như vậy? Người vô tính thì sao chứ? Là người vô tính thì có gì đâu mà phải sợ? Mà… có thật em vô tính? Tại sao em vô tính? Bẩm sinh hay ngộ nhận?

Em không bằng lòng để kết luận một điều gì khi chưa tìm hiểu kỹ về nó hơn nữa đây là tính cách và là con người của mình.  “Tại sao em vô tính?” … Em suy nghĩ và quyết định tìm hiểu về nó bởi chẳng có gì là tự nhiên, bởi cái gì cũng có nguyên nhân của nó.

Em lướt qua các trang mạng. Em nhìn về gia đình, anh chị em của mình. Em nhìn lại những gì liên quan đến tính dục nơi bản thân. Em lăn xả vào những trang giấy để đi sâu vào con người em ở hiện tại, con người em ở quá khứ. Con người em được bóc tách từng ít một, bao nhiêu dấu hiệu của sự lãnh cảm em viết ra. Rồi cũng có một vài cảm giác ít ỏi khi bị người khác cố tình đụng chạm, em cũng viết hết ra. Em đi tìm, tìm mãi vẫn không thấy được lý do nào đủ để biến em thành con người như thế này.

Em ra sức tìm hiểu bản thân cũng như thu thập nhiều thông tin từ những cảm xúc trong từng ngày sống. Thời gian qua, em thương một anh. Em biết rõ đó không phải là tình cảm nam nữ. Tình cảm của em chỉ là sự thương hại. Thương hại, bởi quá khứ không trong sáng của anh làm cho nhiều người khinh ghét anh. Thương anh, bởi anh bị mọi người xa lánh và loại trừ. Nhưng… suy cho cùng thì em cũng chỉ là đang thương con người mình trong con người anh mà thôi. Em thương con người bị khinh thường, bị bỏ rơi. Em thương con người bị người ta khinh ghét vì hành vi liên quan đến tính dục. Em sợ con người ấy tiếp tục bị thương tổn. Em sợ đến mức có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ nó. Và…khi đi sâu vào quá khứ, em mới biết được con người mình đã từng bị như thế.

Từ thời còn nhỏ, bố mẹ bận rộn với bao việc đồng áng nên việc chăm sóc và giáo dục em là những người chị. Chị dạy em chơi, dạy em học, dạy em những điều cần thiết của một đứa trẻ miền quê. Nơi chị đầy sự nghiêm túc và nghiêm khắc khác với lửa tuổi mới lớn của chị. Chị không cho phép bản thân ăn những gì dơ bẩn, không nhìn những hình ảnh xấu và không bao giờ nghe những chuyện tầm phào. Chị thương em, chị cho rằng những sự cấm đoán đó tốt cho chị và em. Chị dạy em để trở nên một cô gái thuần túy bên ngoài nhưng bên trong là một sự quyết đoán và mạnh mẽ. Chị dạy em tránh xa đám con trai. Chị có ác cảm với tính dục. Tính dục là cái gì đó xấu xa mà chị không bao giờ muốn nhắc tới. Chị khinh thường và ớn lạnh tất cả những hình ảnh, âm thanh, con người, câu chuyện về tính dục. Chị áp đặt hết tất cả những điều đó lên em. Chị nhắc nhở, cấm đoán bằng lời nhưng nhiều hơn là bằng ánh mắt, nét mặt mỗi khi thấy em chơi với con trai. Đó cũng là nét mặt của sự khinh thường, ớn lạnh khi thấy em có những hành động chăm sóc bản thân, ngắm nhìn bản thân. Rồi vô tình những hình ảnh em nhìn thấy trong phim của các đôi yêu nhau, cũng có khi chỉ là hình ảnh hai người nam nữ trên sách vở, báo chí thôi cũng bị ánh mắt đó xét đoán và khinh ghét. Chính chị đã tạo nên một lá chắn ngăn em với thế giới tính dục.

Em sợ chị, sợ những hành động, những ngôn ngữ bằng lời và cả những ngôn ngữ không lời đó của chị. Chính sự sợ hãi đó làm em phải co ép bản thân trở nên một người con gái khô cứng để không mang tiếng là một người con gái điệu đà thu hút ánh nhìn của con trai. Chính vì sợ hãi mà chữ “yêu” đã không hề xuất hiện trong từ điển của em. Những câu chuyện về bạn này thích bạn kia hay khi lớn lên bạn này yêu bạn kia cũng không hề tồn tại trong tâm trí em. Bởi đằng sau những điều đó là thế giới tính dục, thế giới mà em bị cấm đoán và khinh ghét. Em sợ. Em né tránh tất cả những gì liên quan đến tính dục, để như thế sẽ không ai khinh ghét và loại trừ em.

Chính sự cấm đoán và cách giáo dục của chị đã hình thành trong em một nhận thức sai lệch về tính dục. Em được nhắc nhở tránh xa chuyện của người lớn về tình cảm nam nữ và những hành vi của nó. Thế giới người lớn là một thế giới xấu mà trẻ con không được bước vào. Tính dục là một cái gì đó ghê tởm mà không ai được nhắc đến trong gia đình. Vì thế, tính dục đối với em cũng là một cái gì đó xấu xa và kinh tởm.Vậy là phần nào em giải thích được cho sự vô cảm trong bản thân mình.

Bên cạnh sợ sự khinh thường và nhận thức sai lệch về tính dục, còn có một nguyên do khác ảnh hưởng lên sự vô tính của em. Đó là thời gian mẹ mang thai em. Bố mẹ của em thực sự đã không đến với nhau trong quan hệ vì tình yêu mà chỉ vì trách nhiệm làm vợ làm chồng. Mẹ em, một con người thông minh, bố em lại quá hiền đến nhu nhược. Bởi vậy, mẹ khinh thường bố, khinh thường tất cả những công việc bố làm. Sự khinh thường được đan xen với một cuộc hôn nhân không tình yêu, điều này làm cho mẹ chẳng có hứng thú gì với những nghĩa cử ân ái với bố. Cứ như thế trong những tháng ngày mang thai em và những năm sau đó, bố mẹ đã không đến với nhau trong đời sống chăn gối. Điều này ảnh hưởng trực tiếp lên con người em và góp phần rất lớn làm cho em trở nên một con người lãnh cảm với tính dục.

Như vậy, sự vô cảm là thứ được hình thành bởi em đã chịu ảnh hưởng trực tiếp từ người mẹ trong thời kỳ mang thai, bởi nhận thức sai lệch về tính dục và bởi em quá sợ hãi sự khinh thường, bỏ rơi từ người khác. Quả thật, những điều đó cho em thấy rõ chẳng có gì là tự nhiên, tất cả đều có nguyên nhân của nó. Chính những tháng ngày tĩnh tâm đã cho em nhận ra con người của mình, tìm về nguồn gốc hình thành tính cách cũng như những trục trặc nơi bản thân. Và giờ em nhận ra mình cũng là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Em nghĩ mình vô tính chỉ là do sự ngộ nhận, do cái nhìn sai lệch về tính dục cũng như một sự hiểu biết hạn hẹp về bản thân.

Chúa đã cho em quá nhiều. Ngài đã chữa lành em nhiều hơn những gì em tưởng. Em được chữa lành về nhận thức tính dục cũng như tìm lại con người của mình theo cái nhìn của tính dục học. Qua việc tìm về con người mình trong quá khứ, em nhận ra một trong những trung tâm điều khiến của mình là sự thiếu thốn tình cảm. Chính sự thiếu thốn đó làm cho em sợ hãi sự khinh thường, bỏ rơi từ người khác, và chính sợ hãi sự khinh thường đó gây nên sự vô cảm tính dục trong em. Một loạt những ơn lành Chúa ban cho em qua những tháng ngày tìm về con người của mình. Em thầm tạ ơn Thiên Chúa và dâng lên Chúa những con người đang ngày đêm vật vã với chính mình, vật vã với những trục trặc nơi bản thân. Xin Chúa chữa lành những thương tổn trong họ, giúp họ tìm ra chính mình và sống đúng với con người của mình.

Bình luận