Cuộc sống con người trên trần gian xem ra ai cũng thèm khát được kéo dài, dù rằng sự kéo dài đó phải tốn nhiều tiền và cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Nhưng riêng tôi thì ngược lại. Tôi đã tìm cách xa nó và muốn kết thúc kiếp người sớm, không phải một lần mà là bốn lần. Dẫu rằng, mới có 16 tuổi đầu mà tôi đã bốn lần tìm đến với cái chết trong chủ đích, ý thức và mong muốn. Nếu tôi không tìm được người trợ giúp của người đồng hành thì lần tự tử này sẽ là lần cuối cùng chấm dứt sự hiện hữu của tôi.
Lần thứ nhất, tôi đã tự dùng dao tự cắt đứt những gân ngay cổ tay, ngồi nhìn những giọt máu tuôn trào mà không chút sợ hãi. Tôi muốn chết và chỉ khao khát được chết để trả thù đời. Nhưng định mệnh đã cứu tôi. Người nhà phát hiện kịp thời và đã đưa tôi vào bệnh viện cầm máu và nối lại các sợi gân mà tôi đã cắt đứt. Lần kế tiếp tôi đã đi thắt cổ. Nhưng thần chết vẫn chưa đến với tôi. Người ta đã đỡ tôi xuống, trong lúc toàn thân tôi đang nóng. Người ta hô hấp nhân tạo và tôi lại được sống. Lần tiếp, tôi nhảy xuống nước với ước mong hoàn thành được mệnh lệnh đang sai khiến tôi. Nhưng giờ của tôi vẫn chưa đến. Tôi vẫn sống, vì có người đã phát hiện và bơi ra cứu lấy tôi. Lần thứ tư, tôi đã chơi luôn cả mấy trăm viên thuốc ngủ để được yên giấc luôn. Nhưng mà tôi vẫn chưa chết được. Thần chết vẫn chưa đến, vì người ta đã phát hiện và đưa tôi vào bệnh viện kịp thời để xổ ruột cho tôi. Tôi vẫn tiếp tục sống, dù không muốn.
Tại sao một cô bé đang tuổi xuân mơn mởn như tôi lại tìm đến với những cái chết nghiệt ngã như vậy ! Kẻ nào đã chủ mưu sai khiến, điều khiển, và buộc tôi phải chấm dứt tuổi xuân xanh của mình ! Có thật sự ma quỷ hay một mãnh lực nào đã xúi bẩy, đẩy đưa tôi vào con đường khốn nạn này ! Thưa rằng đó là một mệnh lệnh thường được vang lên trong đầu tôi liên tục và rất mạnh, nhất là khi tôi rơi vào tình trạng buồn chán, thất vọng, mệt mỏi, khổ đau : “Mày chết đi ! Mày sống vô dụng !” Chính mệnh lệnh này là nguyên do khiển tôi phải tìm đến cái chết trong những lần qua.
Lần này, khi thấy tôi sắp rơi vào tình trạng tự sát như những lần trước, mẹ tôi mang tôi ra Hà Nội, đến một nơi mà tôi chưa một lần bước tới. Một chị bạn trong xứ, sau khi được chữa lành, đã giới thiệu cho mẹ tôi nơi này. Đó chính là nhà thờ Thái Hà – Hà Nội. Mẹ tôi cho rằng tôi bị ma quỷ ám ảnh nên cần sự trợ giúp của vị linh mục đã từng chữa lành cho chị bạn trong xứ của tôi. Tôi đến đây trong tâm trạng muốn chết.
Sau khi tiếp nhận, cha cho tôi được ở chung với các anh chị sinh viên trong một nhà trọ ở gần nhà thờ Thái Hà. Hằng ngày, cha cho tôi làm bài theo gợi ý của cha. Sau vài tuần, tôi gặp cha và nói lên tình trạng thật của mình : “Con muốn chết và không muốn sống nữa.” Tôi cảm ơn cha đã giúp tôi trong những ngày qua. Cha lặng im một lúc rồi hỏi tôi : “Tại sao con muốn chết !” Tôi đáp : “Con không tài nào nhắm mắt ngủ được. Tiếng nói đó cứ vọng lên bên tai con ngày một dồn dập.” Cha hỏi tôi : “Tiếng gì vậy con ?” Tôi đáp : “Mày chết đi ! Mày sống vô dụng ! Đó là tiếng của ma quỷ xui khiến con cha ạ. Cũng vì tiếng thúc dục này réo lên trong tâm trí con mà mấy lần trước con đã tự tử. Lần này, tiếng thúc dục này lại vọng lên, khiến con không sao ngủ được.”
Cha yêu cầu tôi cho số điện thoại của mẹ tôi và gọi trực tiếp cho mẹ tôi. Tôi nghe rõ từng câu hỏi của cha, và cả những câu trả lời của mẹ tôi, vì cha mở loa ngoài để cho tôi cùng nghe. Sau cuộc nói chuyện khá dài này, cha nói với tôi : “Cha đã tìm ra tiếng nói của quỷ rồi !.” Tôi sửng sốt “Thật không cha ?.” Cha đáp “Tiếng đó không phải của quỷ mà là của bố con đó.” Cha giải thích cho tôi biết vụ việc xảy ra khi tôi được khoảng chừng 15 tháng. Đó là vào một ngày, mẹ con đi làm về, không thấy bố con đâu mà chỉ thấy con đang khóc thét lên. Mẹ bế con đi tìm bố. Tìm mãi không thấy. Trở về nhà, mẹ đem gởi cho một anh thanh niên hàng xóm và tiếp tục đi tìm bố.
Sau những nỗ lực tìm kiếm thì mẹ đã tìm ra nơi bố đang chơi bài bạc với đám chúng bạn. Tức giận, mẹ kéo xệch bố ra khỏi canh bạc trước sự ngỡ ngàng của bao người vây quanh, trong lúc bố đang thua đậm. Khi mẹ kéo bố về đến gần nhà và thấy tôi đang khóc trong tay người thanh niên hàng xóm, bố tôi đổi sắc quay lại đánh mẹ tới tấp. Bố vừa đánh vừa la lên : “Mày chết đi ! Mày sống vô dụng.” Lạ lùng thay, khi nghe tới đó, tâm trí tôi như bừng tỉnh. Tôi về phòng và trải qua một giấc ngủ ngon lành mà trước đây tôi chưa từng có. Mấy ngày tiếp theo, trong đầu tôi, tiếng thúc dục đó bỗng nhiên biến mất. Tôi ngủ rất ngon, ngủ khá nhiều và vui mừng tiếp tục nhờ cha chữa trị.
Nhưng được khoảng bốn hôm, bỗng nhiên tôi lại không chợp mắt được. Tôi chạy sang gặp cha. Tôi nói : “Cha ơi, con ngủ được mấy hôm ngon quá. Vậy mà hôm qua tới giờ con không sao ngủ được ?” Cha hỏi tôi “Sao con lại không ngủ được ?” Tôi đáp : “Máu và toàn máu cha ạ. Nhắm mắt lại là thấy máu tuôn trào kinh khiếp, không sao chợp mắt được.” Cha giải thích : “Máu đó là do bố con cầm một cục đá và đập thẳng vào đầu mẹ con khi vừa cầm tóc kéo xệch mẹ con từ ngoài đường vào. Bố vừa kéo, vừa dùng đá đập thẳng vào đầu mẹ con vừa la lên : Mày chết đi ! Mày sống vô dụng, và lập tức một dòng máu phun trào vọt lên, cùng với khuôn mặt biến dị của mẹ.” Nghe tới đó, đầu tôi lại sáng lên, như vừa tỉnh giấc. Dòng máu tuôn trào đó bỗng biến mất. Tôi lại ngủ ngon trở lại như những hôm trước. Thật là điều kỳ lạ và thật khó tin.
Tưởng chừng mọi việc đã ổn. Tôi tiếp tục làm bài cha cho. Khoảng một tuần sau, tôi lại rơi vào tình trạng hoảng loạn không ngủ được. Tôi lại trình với cha: “Con lại không ngủ được. Nhắm mắt lại là thấy một người phụ nữ, tóc cắt ngắn, nằm dưới bồn cầu vệ sinh cứ trừng mắt nhìn con. Con khiếp quá, nhắm chặt mắt lại mà đôi mắt của người phụ nữ đó cứ nhìn chằm chằm vào con.” Cha hỏi tôi : “Trong những người phụ nữ có tình tứ với bố con trong làng, có cô nào cắt tóc ngắn không ?” Một thoáng suy nghĩ trong tôi đã lóe lên người tình của bố tôi có mái tóc ngắn. Cha giải thích cho tôi về hành lang hầm cầu khi bố tôi đặt tôi vào một nơi và nơi đó có khoảng cách với người phụ nữ đang đứng chào mời bố tôi. Biết được vậy, tâm trí tôi lại sáng lên. Hình ảnh người phụ nữ này biến mất và tôi lại ngủ ngon được như trước. Tôi được khỏi bệnh, tạm biệt mái nhà và những con người thân thương đã giúp tôi thoát ra khỏi tình cảnh vô phương cứu chữa và lên đường về nhà tiếp tục việc học đang dang dở của mình.
Khi viết lại những điều kỳ diệu này, tôi vẫn chưa hết những sững sờ kinh ngạc. Tại sao ký ức thời thơ ấu nói lại có khả năng hủy diệt con người tôi như thế mà chẳng mấy ai biết đến nó ? Nếu không trải qua kỳ tĩnh tâm chữa lành này, chắc tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi mệnh lệnh vô hình đó xui khiến, mà cứ tưởng rằng đó là của ma quỷ và có lẽ sớm muộn gì cũng kết thúc cuộc sống mình. Chắc ma quỷ cũng cười nhạo tôi khi khoác cho nó tội danh đã làm hại tôi. Còn tôi, tôi đã muốn chết hay đúng hơn bị thôi thúc tìm đến cái chết nhiều lần, cũng chỉ vì những gì bố tôi đã để lại cho tôi.
Đành rằng ma quỷ là một kẻ thù nguy hiểm, chuyên hãm hại con người. Nhưng có một kẻ thù nguy hiểm không kém đó chính là những hành vi bạo tàn của người lớn đã gieo rắc vào tâm trí trẻ thơ những nỗi đau kinh hoàng mà họ không hay biết. Có lẽ cảm thấu được sự nguy hiểm này mà Đức Giê-su đã lớn tiếng mạnh mẽ quở trách và khuyền cáo những ai làm gương mù, gương xấu cho trẻ nhỏ thì thà buộc cối đá vào cổ và lăn xuống sông. Đúng thật, làm gương xấu như vậy đã hại chết một con người.
Bài đọc thêm: Một sự giải thoát khó tin !
Hoàng Oanh Tuấn
Bài viết độc quyền tại svconggiao.net