Nó đối nghịch với những đứa trẻ khác lắm, không thích những ngày lễ linh đình, không thích những ngày gia đình đoàn tụ. Những ngày Tết được nhận lì xì cũng chẳng có chút ý nghĩa hay niềm vui nào đối với nó cả. Những ngày đó đã trở thành những ngày thực sự mệt mỏi và kinh khủng đối với nó, vì nó phải nghe những lời mắng của mẹ: “Tại sao con không đi xuống nhà ông bà, nhà cô dì, chú bác?”, “Tại sao lúc nào con cũng để ông bà nhắc nhở mẹ như vậy?”… Đến mẹ nó cũng chẳng hiểu nó nữa là, nó sợ lắm, nó đâu dám đi đâu. Nó ao ước được vô tư như những đứa trẻ khác, nó ao ước tâm hồn không nặng trĩu những gánh nặng và lo âu đến vậy. Vì tất cả những điều đó một đứa trẻ không đủ sức để đối diện và không đáng để nó phải gánh vác. Kỉ niệm vui ít ỏi nhưng đáng nhớ nhất trong những ngày thơ ấu của nó có lẽ là những lần một mình nó trèo lên cây lựu trước nhà, hát nghêu ngao và cười vô tư mặc dù nó hát chẳng hay tẹo nào cả. Tuổi thơ của nó như vậy đấy, không phải là những ngày tháng hồn nhiên, trong sáng, vô tư đến lạ thường như bao đứa trẻ khác nhưng tựa như những cung nhạc trầm buồn, sâu lắng của vết thương lòng cứ mãi âm ỉ đi theo tháng năm tuổi trẻ của nó.
Bài đọc thêm: Làm cớ cho người ta sa ngã !
Thời gian cứ lặng lẽ trôi như một cơn gió khẽ chạm vào tâm hồn. Rồi cái ngày định mệnh ấy – ngày 28/06/2017, nó được đến với nhà tĩnh tâm, được gặp gỡ những con người thân thiện, giản dị và rất đỗi đơn sơ. Và may mắn hơn nữa, nó được gặp một vị đồng hành đáng mến. Ngài như một tia sáng giữa trời đêm tăm tối được gửi đến trong cuộc đời nó. Nó hạnh phúc biết bao vì ngài đã chọc thủng cái bức tường đồ sộ che chắn cuộc đời nó bấy lâu nay. Tất cả những gì nó đã nhìn thấy, nghe thấy trong suốt 18 năm qua mà nó đã giấu kín để mình nó chịu đựng thì hôm nay, vị đồng hành bảo nó phải lật tung tất cả, phải bóc tách tất cả và đưa ra ánh sáng. Nó đau đớn và cảm thấy ghê tởm kinh khủng khi phải đối diện với những sự thật trần trụi này.
Bản chất con người vốn dĩ đa sầu đa cảm, mỏng giòn yếu đuối và nó cũng không ngoại lệ. Thiết nghĩ nó còn yếu đuối hơn bất kì ai khác. Mỗi lần cầm bút viết về những chuyện mà nó đã từng chứng kiến, từng trải qua, tay nó run lên, nước mắt nó chảy… chảy mãi không ngừng. Nó muốn hét lên thật to và xé tung cả cuốn tập nhưng nó cũng muốn giữ lại một chút hình tượng cho mình. Thời gian trong khoảnh khắc này đối với nó được tính bằng giây, nó trôi đi lâu, lâu, lâu lắm. Và nó thì chỉ muốn mặt trời tắt nắng, bóng tối bao trùm để mọi cảm xúc, suy nghĩ của nó được giấc ngủ bình yên cuốn trôi mà thôi. Chưa bao giờ nó thích bóng tối đến vậy…Nhưng một khao khát được chữa lành, được giải thoát lại trỗi lên, khiến nó phải nhập cuộc.
úc còn nhỏ, nó được ngủ chung với cha mẹ, cứ ngỡ là hạnh phúc lắm nhưng nó đã sai. Đêm nào nó cũng phải chứng kiến……………………………………………..
Kính mời quý độc giả đón đọc phần III
Bài đọc thêm: Đêm dài định mệnh phần I
Oải hương
Bài viết độc quyền tại svconggiao.net