Tại sao tôi yêu bạn tôi, hay cũng như người yêu tôi hỏi tại sao Anh yêu Em? Một câu hỏi thật khó trả lời vì tình yêu đôi khi không nhất thiết phải có lý do.
Khi bạn cảm thấy ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc.
Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
− Tại sao anh yêu em?
− Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lý do chứ! – chàng trai trả lời
− Không có lý do gì tức là anh không yêu em!
− Em không thể suy diễn như thế được!
− Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lý do anh ta yêu cô ấy.
− Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan . Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.
Cô gái cảm thấy rất hài lòng.
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cô vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng. Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
Em có chấp nhận đi cùng anh tới mọi nơi không?
“Chào em yêu!
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu. Vậy thì anh không thể yêu em.
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải lý do giúp anh có thể yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều .
Anh không nên yêu em nữa.
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà… anh vẫn yêu em!
Em có cần lý do nào nữa không em yêu?”
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lý do nào nữa.
Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn…
Đó mới là yêu.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ…
Đó mới là yêu.
Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa…
Đó mới là yêu.
Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng…
Đó mới là yêu.
Bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời và cả sự sống cho họ chứ?
Nếu có thì đó là yêu.
Và tôi, tôi cảm nhận được tình yêu như vậy dành cho bạn mình.
Tuổi của tôi không còn dành chỗ nhiều cho những cảm xúc ngang qua, hay một tình yêu học trò kiều thoáng qua mà người ta vẫn gọi là tình yêu “bọ xít” đến mùa lại lên.
Yêu là cả một sự đấu tranh tư tưởng lớn cho sự chọn lựa, tôi đã từng là người thất bại với một mỗi tình và luôn tự ý thức rằng không thể thất bại thêm một lần nữa.
Không rõ ràng nhưng tôi luôn nghĩ và xây dựng cho mình một hình mẫu về người yêu theo cảm nhận của riêng mình. Và tôi gặp bạn tôi, người con gái trong hình mẫu của tôi từ ngoại hình đến tính cách.
Một cô gái hiện đại, hướng ngoại, không quá quan tâm đến chuyện của người khác và cũng không chả để ý đến chuyện xấu của ai bao giờ.
Một cô gái xinh tươi, với cá tính mạnh mẽ, tính cách nhiều lúc có cái gì đó hơi bất định, rất khó
Có nhiều lúc cô gái ấy lạnh lung, khó gần và ưu tư nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình cảm ấm áp đó, những biểu hiện và cử chỉ cho một tình yêu không hề nhỏ.
Hơn hết, Cô gái ấy là người công giáo như tôi, có lẽ tình yêu ki tô đã gắn kết chúng tôi, như người ta vẫn gọi là duyên số tiền định, tình yêu trong chúa, trong niềm tin ki tô giáo thực sự cho tôi cảm giác an toàn và bền vững, sự chọn lựa trong tình yêu này luôn cho tôi một đáp án đúng.
Và tôi luôn cầu nguyện để tình yêu của chúng tôi đơm hoa kết trái.
Và không chỉ dừng lại ở đó.
Cảm giác trực quan nhiều khi là một sai lầm, và tôi không để cho tình cảm của mình chỉ dừng lại ở những cảm quan trực giác.
Tình yêu của tôi dành cho bạn mình lớn dần theo thời gian cũng sự chia sẻ và cảm thông. Càng tiếp xúc, càng biết nhiều hơn và hiểu hơn về tính cách, con người, quá khứ, sở thích, quan điểm sống, hoàn cảnh gia đình những khó khăn và trở ngại trong cuộc sống… đồng nghĩa với những khác biệt càng trở nên lớn hơn. Đó cũng là cơ hội để mình tôi tự kiệm nghiệm lại tình cảm thực sự của mình. Tôi biết rằng tôi yêu bạn tôi một tình yêu lớn hơn những gì tôi tưởng tưởng với sự chia sẻ và cảm thông cho những khác biệt ở trên.
Nếu tình cảm ban đầu đến với tôi như một duyên số, một sự tình cờ không hẹn mà gặp
Thì tình yêu đó đã lớn dần trong chuỗi ngày dài của sự suy nghĩ, đấu tranh, chọn lựa, chia sẻ và cảm thông. Nhưng có lẽ điều tôi không mấy khó khăn để nhận ra đó là :
Nét tương đồng của bạn tôi với mẹ tôi
Một cô gái hiện đại như bạn tôi thật khó tìm thấy điểm chung với mẹ tôi một người phụ nữ truyền thống nếu không muốn nói là hơi phong kiến.
Nhưng đâu đó tôi vẫn nhận thấy điểm chung giữa hai người phụ nữ thuộc hai thế hệ, những người tôi yêu quý nhất.
Là những người tình cảm, mẹ tôi thể hiện tình cảm đó với cả lời nói và hành động bạn tôi không thể hiện tình cảm đó bằng lời nói mà thông qua nhiều biểu hiện khác nhau.
Là những người đảm đang, là người phụ nữ hiện đại những không có nghĩa bạn tôi quên đi những việc nữ công gia chánh, và tôi tin rằng bạn tội cũng là một người mẹ tốt, biết cách chăm sóc con cái như Mẹ tôi.
Là những người thẳng thắn, bạn tôi sẵn sàng chỉ ra những cái gì chưa được hay những tính xấu của tôi và yêu cầu tôi sửa đổi. Điều đó có lúc làm tôi thấy khó chịu nhưng điều đó là cần thiết. Những người thẳng thắn như mẹ tôi và bạn tôi có thể gây mất lòng người khác trong một số hoàn cảnh, nhưng “thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng” Sự thẳng thắn trong cuộc sống giúp người ta hiểu nhau hơn và sống thoải mái hơn.
Nguyên Vy