Hai ông bà kết hôn đã lâu, cuộc sống phu thê đầm ấm, vật chất dùng đủ, đạo hạnh hẳn hoi nhưng rủi chẳng có mụn con nào. Đã nửa đời người mà phải cảnh vợ chồng son. Tâm sự nhỏ to, bàn bạc trước sau, chỉ còn cách vào La Vang khấn Mẹ.
Người chồng lãnh phận sự ra đi, vào đền thờ Mẹ cầu nguyện khấn xin rồi theo cách người ta thường làm quơ đại nắm cỏ mang về cho vợ uống. Chẳng bao lâu, người vợ thọ thai sinh được đứa con trai bụ bẫm. Cả nhà mừng vui tạ ơn Mẹ.
Song chẳng may, “cách ít lâu con trẻ ấy ngộ bệnh phát đau gần chết. Vợ chồng chạy đã hết hơi, nào là lá cỏ lá cây, nào là thuốc viên thuốc bột, người chỉ thầy nọ, kẻ vẽ thầy kia song đều vô ích”.
Vợ chồng tính đã hết phương, nghĩ chỉ còn cách dâng con cho Đức Mẹ La Vang: “Con Đức Mẹ phú cho Đức Mẹ, sinh ra cũng nhờ Đức Mẹ, chết sống cũng trong tay Đức Mẹ.” Dâng con xong vợ chồng khấn xin: “Nếu Đức Mẹ thương thì cho con gặp thầy gặp thuốc.”
Thế rồi “có bà lạ kia đi bán vải tới nhà vào buổi trưa, nghỉ chân ăn trầu uống nước. Bà thấy con trẻ đau làm vậy thì đưa cho người chồng ít viên thuốc và dặn hãy cho cháu uống ắt thuyên bệnh, tôi đi bán vải quanh đây sẽ trở lại”.
Người chồng theo lời dặn đem thuốc cho con uống thấy dấu hiệu khả quan, cho uống thêm vài viên thì tỉnh lại, đòi ăn. Vừa hết thuốc thì cháu bé vừa lành.
Vợ chồng mừng rỡ, sực nhớ chạy tìm bà bán vải để tạ ơn song hỏi han khắp nơi chẳng ai biết tăm dạng. Hay bà này chính là người Đức Mẹ soi đàng chỉ lối đem thuốc đến cứu giúp con mình ? Hai vợ chồng cả nghĩ mà không có câu trả lời. Chỉ biết một điều con mình là con Đức Mẹ La Vang ban cho.
Bài đọc thêm: Con đường dẫn tới hạnh phúc