Tâm thư gửi bố – Dừng lại đi…bố ơi!
Con vẫn chờ…
Bố à con nhớ bà cố thường hay nói “mỗi đứa con là một bông hoa và là một món quà vô giá mà Thiên Chúa ban tặng…” nhưng hình như đối với bố con là một món quà mà bố không mong muốn chút nào thì phải. Khi con chưa đầy 6 tháng tuổi bố đã muốn phủ nhận sự tồn tại của con khi ném bát thuốc vào người mẹ. Nhưng Thiên Chúa Ngài vẫn gìn giữ con và mẹ trước cái chết tử thần đó trong gang tấc khi khoảng cách giữa con và bát thuốc đó chỉ còn tính bằng milimet. Bố à có lẽ đó cũng lí do mà con không thể nào lại gần với bố để trò chuyện một cách thân mật, phải chi đó là những lần nói chuyện mà con không muốn chút nào khi bố luôn chìm đắm một nửa cuộc đời mình cho men rượu…
Giờ đây khi nước mắt con đang dần cạn kiệt, trái tim con đang dần hao mòn vì những hi vọng, những mong chờ một ngày nào đó bố sẽ quay lại nhưng cái giây phút đó biết đến bao giờ. Con vật lộn và đấu tranh với chính bản thân mình. Con đối diện với tất cả những gì đau khổ mà bố đã mang đến cho con suốt 19 năm qua. Và con kết thúc lại bằng lá thư nhỏ này gửi bố. Con gửi đến bố những cảm nhận, những ước mong chân thành của một đứa con gái dành cho bố.
Bố à! 18 năm sống bên gia đình – đó không phải là quãng thời gian quá dài hay quá ngắn nhưng cũng đủ để in lại trong con nhiều hình ảnh, câu nói mà có lẽ đối với bố đó là một điều thỏa mãn và sung sướng thì phải. Nhưng đó lại là những giây phút địa ngục đối với con bố có biết không? Tại sao bố bắt con phải nghe những câu nói thô tục bẩn thỉu của bố? Tại sao con phải nghe những lời nói xấu của bố dành cho người khác. Tại sao con phải chứng kiến đôi mắt như muốn nuốt sống cả gia đình của bố? Tại sao bố cứ để con chứng kiến cảnh tượng bố lấy sức lực của mình mà đánh cho mẹ tàn tạ cho mẹ phải ngã xuống phải đổ máu phải bầm tím mới thôi? Tại sao bố cứ để trái tim con phải quạnh đau khi chứng kiến những người mà con yêu thương kính trọng nhất lại tương tàn lẫn nhau thế này? Tại sao bố lại làm như thế với chính người mà đã hi sinh đã dâng hiến tất cả cuộc đời cho bố vậy? Tại sao bố có thể tươi cười vui vẻ được với những người ngoài những người đó đâu có nấu cho bố được một bữa ăn nào những người đâu cho bố một sự hi sinh nào như mẹ con dành cho bố suốt 34 năm qua… Con không biết con nên cám ơn bố hay là sao đây khi những lần bố chìm trong men rượu, bố chửi bới, đập phá và có lúc bố muốn đập cả chính con nữa. Con đau khổ, con bất lực, con muốn điên lên và có lúc con muốn tìm đến cái chết khi tại sao giờ này bạn bè anh em cùng trang lứa với con đang chìm trong giấc ngủ trong chăn ấm; còn con như một con điên với đôi chân rụng rời lê lết ra đường rồi đi qua nhà thờ, con đi vào trong cái không gian tối om, con quỳ ra giữa nhà thờ, nước mắt con cứ rơi xuống ướt đẫm cả sàn, con muốn ngừng nhưng không sao ngừng được bố à. Cám ơn bố đã cho con được nếm cuộc sống phải ngủ ngoài đường là thế nào. Gia đình đã làm gì mà khiến bố phải làm như thế. Mẹ con hằng ngày chỉ biết làm lụng lo cho gia đình trước cái sự vô trách nhiệm của bố, các anh con không phải để cho bố bận tâm lo lắng trước những cạm bẫy của cuộc sống này khiến bố không hài lòng sao. Gia đình làm gì để bố phải ra đường mất mặt đau khổ hay sao mà bố cứ đi tìm men rượu để trốn tránh trách nhiệm của một người chồng người cha trong gia đình vậy. Ngoài những khi không chìm trong cơn say, bố có bao giờ đặt ra câu hỏi mẹ và chúng con cần gì ở bố không? Hay là bố chỉ nghĩ xem bọn con hay mẹ đang gặp khó khăn gì để bố cho lên thớt tối nay, để trách móc rồi sau nữa là la mắng. Tại sao lâu lắm rồi bố à, từ khi con có trí khôn đến bây giờ, con chưa bao giờ có một bữa ăn cảm thấy thực sự thoải mái. Phải chăng đó là những bát cơm dính đầy nước mắt, hay đó còn là nước mắt lòng cho những cái chỉ tay thẳng vào mặt cùng cái ánh mắt sát nhân đó. Bố biết không nhiều lúc ở trường học đến buổi trưa bạn bè nó luôn mong thời tiết tốt đẹp để nó trở về với gia đình ăn bữa cơm xum vầy. Còn con dù thế nào con cũng chỉ muốn ở lại trường thôi dù nhiều lúc con đói meo và như muốn lả ra luôn nhưng thà như thế còn hơn là con phải về ăn bữa cơm địa ngục ở nhà.
Bài đọc thêm: https://svconggiao.net/2017/08/29/con-da-sai-roi/
Ở trên Hà Nội này lắm lúc con nhớ nhà lắm. Nhiều lúc con muốn trở về quê để được gặp mọi người và để tránh cái không khí ngột ngạt của cái thành phố náo nhiệt, để hưởng không khí trong lành của quê ta. Nhưng không…con không thể về được bố à. Con thà kìm nén nỗi nhớ nhà bằng những giọt nước mắt lăn dài khi kí ức trào về, con thà chịu cái sự ngột ngạt này còn hơn về nhà con phải chịu cái ngột ngạt từ tiếng la mắng của bố. Hình như mỗi lần con về quê là bố lại cho con ôn lại những gì mà con ghê tởm nhất khi con còn ở nhà thì phải. Con về quê 3 ngày là 3 đêm bố cho con phải ra đường để khóc, 2 ngày…, rồi 1 ngày cũng thế bố à. Bố… bao giờ… bao giờ con mới thực sự có được một giấc ngủ bình yên không phải run rẩy nữa đây. Tại sao bố cứ luôn len lỏi vào mọi thứ trong cuộc sống của con vậy. Giấc ngủ, bữa cơm, việc học…để bây giờ bố biến con thành một đứa con gái cục cằn, nóng nảy thế này.
Tại sao bố cứ mãi chìm trong men rượu như thế. Tại sao bố lại đổ hết trách nhiệm lên đôi vai gầy của mẹ con như thế. Bố coi trọng chén rượu này hơn cả gia đình của bố. Bố sinh chúng con ra rồi bố đổ hết trách nhiệm giáo dục và nuôi dạy lên mẹ. Rồi có chuyện gì bực bội khi đi làm bố lại xả lên mẹ và chúng con đến gần sáng.
Con ghét sự giả dối sự bịa đặt sai sự thật nơi bố. Chính điều đó đã khiến họ hàng anh em nội ngoại phải xô xát và từ mặt với gia đình mình. Chính sự giả dối đã khiến con phải chứng kiến máu mẹ đổ ra vì cú đấm của bố ngăn cản mẹ nói lên sự thật. Và chính điều này cũng đã khiến con ra đường người ta nhìn con với con mắt khinh bỉ, họ xoi mói con… Hình như đến tận bây giờ… bố vẫn không hề muốn con tồn tại trên thế giới này thì phải.
Bài đọc thêm: http://hoimehangcuugiup.com/2019/09/07/buc-tuong-ngan-cach/
Con ghét sự ba hoa phô trương của bố. Chính vì vậy mà bố áp đặt cho con bố phải luôn thành công không được phép thất bại. Bố… bố chỉ nghĩ đến lợi ích của mình trước thiên hạ mà thôi. Bố có bao giờ thèm quan tâm bọn con suy nghĩ gì đâu.
BỐ HIỂU HAY BỐ CỐ TÌNH KHÔNG HIỂU….???
Con ghét những lần bố làm sai rồi mà bố vẫn cố tình gạt đi rồi đổ lỗi cho người khác và làm cho sự việc càng nghiêm trọng hơn.
Con thất vọng cho những lần bố có ý định bỏ rượu để làm lại nhưng chỉ được một hai bữa bố lại trở lại và uống nhiều hơn. Con buồn khi bố không có sự quyết tâm. Không thể nào chiến thắng được bản thân mình.
(Còn tiếp…)
Con gái của bố
Hi vọng
Bài viết độc quyền tại Svconggiao.net