Tiếng người hay tiếng quỷ – Con người sống trên trần gian xem ra ai cũng khát khao cuộc sống của mình kéo dài. Nhưng riêng tôi thì ngược lại. Tôi đã tìm cách xa nó và muốn kết thúc sớm cuộc sống này. Chưa đến tuổi trưởng thành mà tôi đã bốn lần tìm đến cái chết. Nếu tôi không tìm được người trợ giúp xứng tầm thì lần tự tử thứ tư này đã thành công và sẽ chấm dứt sự hiện hữu của tôi.
Lần thứ nhất tôi đã tự dùng dao để cắt đứt những gân ở cổ tay và ngồi nhìn những giọt máu tuôn trào không chút sợ hãi. Tôi muốn chết và chỉ khao khát được chết để trả thù đời. Nhưng định mệnh đã cứu tôi. Lần kế tiếp tôi đã đi thắt cổ. Nhưng thần chết vẫn chưa đến với tôi. Lần thứ ba, tôi nhảy xuống nước với ước mong hoàn thành được mệnh lệnh đang sai khiến tôi. Nhưng giờ của tôi vẫn chưa đến. Tôi vẫn sống. Lần thứ tư, tôi đã nuốt cả 300 viên thuốc ngủ để được yên giấc mãi mãi. Nhưng mà tôi vẫn chưa chết được. Tại sao một cô bé đang tuổi mơn mởn như tôi lại tìm đến với cái chết nghiệt ngã như vậy? Kẻ nào đã xui khiến và buộc tôi phải chấm dứt tuổi xuân xanh của mình? Thưa rằng đó là mệnh lệnh “Mày chết đi! Mày sống vô dụng” đã vang lên trong tâm trí và điều khiển tôi, khiến tôi phải tìm đến cái chết trong những lần qua.
Lần tử tử thứ tư của tôi không thành. Mẹ tôi sợ quá. Trong lúc đó, mẹ được một chị bạn trong xứ giới thiệu đến cha Gioan dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội. Mẹ cho rằng tôi bị quỷ ám nên cần sự trợ giúp của vị linh mục đã chữa lành cho chị bạn trong xứ của tôi.
Sau khi tiếp nhận tôi, cha cho tôi đến ở chung với các anh chị trong nhà tĩnh tâm Gierado. Hằng ngày, cha cho tôi làm bài theo gợi ý của cha. Sau vài tuần viết liên tục về những nỗi sợ, nỗi lo, nỗi buồn nỗi đau trong cuộc đời, tôi gặp cha và nói lên tình trạng của mình: – Con muốn chết và không muốn sống nữa. Tôi cũng nói lời cám ơn cha vì đã giúp tôi trong những ngày qua. Cha mỉm cười và hỏi tôi:
-Tại sao con muốn chết? Tôi đáp:
-Con không tài nào nhắm mắt ngủ được. Tiếng nói đó cứ vọng lên bên tai con ngày một dồn dập. Cha hỏi tôi:
– Tiếng gì vậy con? Tôi trả lời:
-MÀY CHẾT ĐI! MÀY SỐNG VÔ DỤNG! Đó là tiếng của ma quỷ xui khiến con cha ạ. Cũng vì tiếng thúc giục này réo lên trong tâm trí con mà mấy lần trước con đã tự tử. Lần này, tiếng thúc giục này lại vọng lên và mạnh hơn, khiến con không sao ngủ được”.
Cha yêu cầu tôi cho số điện thoại của mẹ tôi. Sau cuộc nói chuyện khá dài, cha gặp tôi và nói:
-Cha đã tìm ra tiếng nói của quỷ rồi! Tôi sửng sốt:
-Thật không cha? Cha bảo:
-Tiếng đó không phải của quỷ mà là của bố con đó.
Bài đọc thêm: Lời Chúa quyền uy trừ quỷ
Cha giải thích cho tôi biết vụ việc xảy ra khi tôi được khoảng chừng 15 tháng tuổi. Đó là vào một ngày, mẹ tôi đi làm về, không thấy bố đâu mà chỉ thấy tôi đang khóc thét lên. Mẹ bế tôi đi tìm bố. Tìm mãi không thấy, trở về nhà, mẹ đem tôi gởi cho cho một anh thanh niên hàng xóm. Mẹ tiếp tục đi tìm bố.
Sau những nỗ lực tìm kiếm thì mẹ đã tìm ra nơi bố đang chơi bài bạc với đám chúng bạn. Tức giận, mẹ kéo xệch bố ra khỏi canh bạc trước sự ngỡ ngàng của bao người vây quanh, trong lúc bố đang thua đậm. Khi mẹ kéo bố về đến gần nhà và thấy tôi đang khóc trong tay người thanh niên hàng xóm, bố tôi đổi sắc quay lại đánh mẹ tới tấp. Bố vừa đánh vừa la lên: “MÀY CHẾT ĐI! MÀY SỐNG VÔ DỤNG”. Lạ lùng thay, khi nghe tới đó, tâm trí tôi như bừng tỉnh. Tôi về phòng và ngủ một giấc ngon lành. Mấy ngày tiếp theo, tiếng thúc giục đó bỗng nhiên biến mất. Tôi ngủ ngon, ngủ nhiều và niềm vui lại quay trở lại. Tôi tiếp tục nhờ cha giúp chữa trị.
Nhưng được khoảng bốn hôm, bỗng nhiên tôi lại không chợp mắt được. Tôi chạy sang gặp cha. Tôi nói:
-Cha ơi, con ngủ được mấy hôm ngon quá. Vậy mà hôm qua tới giờ con không sao ngủ được? Cha hỏi tôi:
-Sao con lại không ngủ được? Tôi đáp:
-Máu và toàn máu cha ạ. Nhắm mắt lại con chỉ thấy máu tuôn trào kinh khiếp, con không sao chợp mắt được. Cha giải thích:
–Máu đó là do bố con cầm một cục đá và đập thẳng vào đầu mẹ con khi vừa cầm tóc kéo xệch mẹ con từ ngoài đường vào. Bố vừa kéo, vừa dùng đá đập thẳng vào đầu mẹ con và la lên: “Mày chết đi! Mày sống vô dụng ” và lập tức một dòng máu phun trào vọt lên, cùng với khuôn mặt biến dị của mẹ.
Nghe tới đó, đầu tôi lại sáng lên. Dòng máu tuôn trào đã biến mất khỏi tâm trí tôi. Tôi lại ngủ ngon trở lại.
Tưởng chừng mọi việc đã ổn. Tôi tiếp tục làm bài cha giao cho. Khoảng một tuần sau, tôi lại rơi vào tình trạng hoảng loạn không ngủ được. Tôi trình với cha:
-Con lại không ngủ được. Nhắm mắt lại là thấy một người phụ nữ, tóc cắt ngắn, nằm dưới bồn cầu vệ sinh cứ trừng mắt nhìn con. Con khiếp quá, nhắm chặt mắt lại mà đôi mắt của người phụ nữ đó cứ nhìn chằm chằm vào con. Cha hỏi tôi:
-Trong những người phụ nữ có tình tứ với bố con trong làng, có cô nào cắt tóc ngắn không?
Một thoáng suy nghĩ, trong tôi đã lóe lên người tình của bố tôi có mái tóc ngắn. Cha giải thích cho tôi về hành lang hầm cầu khi bố tôi đặt tôi vào một nơi và nơi đó có khoảng cách với người phụ nữ đang đứng chào mời bố tôi. Biết được vậy, tâm trí tôi lại sáng lên. Hình ảnh người phụ nữ này biến mất và tôi lại ngủ ngon được như trước. Từ lúc đó, tôi được khỏi bệnh. Không còn mệnh lệnh nào điều khiển tôi, không còn thấy máu phun trào trong tâm trí, không còn thấy người phụ nữ trừng mắt nhìn tôi nữa. Tôi bắt đầu sống một cuộc sống tươi đẹp và ý nghĩa hơn.
Khi viết lại những điều kỳ diệu này, tôi vẫn chưa hết sững sờ kinh ngạc. Tại sao ký ức thời thơ ấu lại có khả năng hủy diệt và điều khiển con người tôi như thế mà chẳng mấy ai biết đến nó? Nếu không trải qua kỳ tĩnh tâm chữa lành này, chắc chắn tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi lời xui khiến, mời mọc tưởng rằng của ma quỷ và sớm muộn gì cũng kết thúc cuộc sống của mình. Có lẽ ma quỷ cũng cười nhạo tôi khi khoác cho nó tội danh đã làm hại mình.
Đành rằng, ma quỷ là một kẻ thù nguy hiểm, chuyên hãm hại con người, nhưng có một kẻ thù khác nguy hiểm không kém đó chính là những hành vi bạo tàn và lời nói điêu ngoa của người lớn đã gieo vào tâm trí trẻ thơ. Nó là nguyên cớ gây nên những nỗi đau kinh hoàng cho con trẻ mà chính họ không hay biết. Có lẽ cảm thấu được sự nguy hiểm này mà Đức Giê-su đã lớn tiếng mạnh mẽ quở trách và răn dạy rằng: “Những ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin đây phải sa ngã, thì thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà ném xuống biển còn hơn”.
Bài đọc thêm: Thằng quỷ mình chia tay nhau đi
Bông mai vàng
Truyền thông sinh viên Công giáo